introduceMặn đêm phú cô đơn bao trùng,có lẽ lời lầm như hân hén,một lời hứa đành lưu kém đây.Vũ quân này chẳng còn thế tứ,và ta cũng chẳng có riêng nàng,thương em tình tù đã bao lần,chẳng quý khi xưa sông chẳng còn.Chúng yêu mềm một lời khó nóiTự ta sẽ ôm vào cõi lòngDẫu sau này lỡ phạm lâm lốiChỉ còn ta một tân lê lôiNhớ thuở xưa ngày đầu gầm gỡMuốn anh mắn đánh mừng chính mìnhAi tin này chẳng phải thoáng quaBạn thấy thiên sơn vẫn là nàngNhững lúc âm thầm gần lẽ điHay những lúc đơn đau cô đồngMới hay miền ngoài của tương tưChẳng muốn ai nguyện an úi taKỷ ưng ta đều là nàng traoĐời ly chỉ không thể xóa nhòaNgười ta ý nghĩa của tiếng yêuCũng gửi ta thông khổ biển lyCảm ơn đời hận yêu đáng xinDựa mêm yêu khó thể dài bàyGiữa đêm đen tịch mục bao phốChờ mong thân anh ngồi nhớ nhungCàng ra khi cùng đàn đàn tay,lời âu yên tan đi mang dồiHết thay rụng động là chưa duyên,nay đã chẳng *** ta thành lờiĐôi lưng lạnh người nhìn trời xanh,đoạn tình ấy qua sâu sang rồiTấm ma thân nàng gần kế bên,hoàng hôn buông lại nơ biên tăngChúng yêu mềm mộn lời khó nói,lại không thể chinh minh nắm trònXén bông đêm lặng buông xuống đâyTa hóa lưu khenh qua thời gianÁo thương sẽ làm lại tân caThời gian đối ta không nhân từCố xử đôi thoại của hai taĐều bị trốn vùi theo khuâng caChưa bao giờ nghĩ về khả năngKhả năng nhớ nhưng không đau lòngNơi hoang thanh nàng cần bước chânKhông tiếng cân dây tờ hồng đi