Monologue - độc thoại:
Haruki Murakami once said, "Pain is inevitable. Suffering is optional."
We must choose to let go of the suffering and embrace the lessons that life has to offer.
Through self-awareness and acceptance, we can find the strength to move forward and create a new, beautiful life for ourselves.
So let us embrace the journey, the pain, and the beauty of life, for it is in these moments that we discover
who we truly are.
Verse 1:
Chiều nay mưa rất lâu
Anh ngước mắt lên đỉnh đầu
Để cho nước mắt rơi, cuốn theo màn mưa
Chiều nay mưa rất lâu
Được khóc như chưa bao giờ
Chiều nay mưa cuốn theo muộn sầu,
Chiều nay mưa cuốn theo ...
Interlude:
Cuốn theo dòng sông xanh lạnh buốt
Sáng đêm vì thương ai thổn thức (x2)
Ngủ yên tuổi xuân đau một lúc
Nước sâu trầm mình thêm một chút (x2)
Verse 2:
Chiều nay em nhớ anh
Em nhớ anh thêm đêm ngày
Để đong đưa giấc mơ có anh kề môi
Mà anh không thấy đâu
Vì lẽ anh đâu cần gì
Mà em phải nhớ anh
làm gì?
Bridge:
Đêm dài trong bơ vơ
Thần Mơ gặp anh hững hờ
Đi thật nhanh trong tia sáng mờ
Hi vọng không buông tay
Gặp nhau lòng vui mỗi ngày
Vậy thì thứ tha nhau, để ta không còn xác xơ
Monologue:
I read your writings
long time ago
A lingering voice
from a noise radio
Admiring our vivid misery
As if I live to see the Trinity
You’re everything to me
but the dark mystery
thank you
for letting me go
Verse 3:
Là tình yêu chứa chan
Nước mắt trong cơn điên gàn
Thành dòng suối mát xanh tưới tiêu vườn hoang
Chiều nay ko có mây
Ngồi viết ra giai điệu này
Là tình yêu đắm say lâu nay (x2)
Mà anh phải nhớ em
làm gì?