Nhạc sĩ: Trầm Tử Thiêng
Lời đăng bởi: fenghui.liu
Đôi khi trộm nhịn nhau, xem dung nhãn đó bây giờ ra sao Em có còn đôi má đào như ngày nào Kể từ khi vắng nhau, em như tấm vai lụa đào Thương thâu đêm, giấc ngủ xanh xa Em có bề nào, ai đón ai đi Anh biến tranh anh, em khổ vì ai Em khóc mơ vì ai Ngày vui đã tan, nhân tình thể thái còn lại đóng cho tàn Em muốn kêu lên cho thâu tân trời cao xinh Rằng tình em yêu sao sống đời đoá phù sung Sớm nở tối toàn, xót xa duyên mình chưa thong đành dở dao Duyên đã xanh tình nên ngợt trời nhưng vẫn chưa tròn chuyện lỡ đôi Mai đây duyên nếu không vẹn thì buông xuôi dòng nước chui chẳng vì đưa ai lối đi Cuộc đời là vạch trắng, là dâu thưa thương em tiếng hát sang mùa Một mai mưa ướt áo em áo mông đường bềm sáng nhỏ chân đêm Cuộc đời là bê cá, là dòng sông như con nước lớn nước dòng Mã ta như chiếc lỡ khô, nước chảy rời nguồn lá đành trôi theo Đôi khi trộm nhìn nhau, xoáy hương trăng điếm cho nơi thiên tư Thương tiếc thời tô phân hồng sáng nhạc Rời mùa xuân cũng qua, mang theo tối dài ngọc ngàng Đêm qua đêm tính gọn tương lai, mơ thấy một ngày toàn níu chân trang Thùa xưa, ngày đầu của nhau, hai đứa vang câu tình ca Ngày đầu của nhau, anh đón đưa em về nhà Trong nước hiền hoa, ngày đầu của nhau, hương sắc tình yêu đậm đà Người đành bỏ anh, cánh vắng bơ vơ sâu đau Người đành bỏ anh, như chuyến xe chưa lẫn về, trăng nước bạc màu Người đành bỏ người, như sương khói sâu chuyển cầu Trăng nước bạc màu, người đành bỏ người, như sương khói sâu chuyển cầu Trăng nước bạc màu, người đành bỏ người, như sương khói sâu chuyển cầu