Hi vọng sẽ được quý vị quay về những kí ức thật đẹp và đắm chìm vào những cung bậc cảm xúc của tình.
Một tấm tham lùa giang
Hương em tôi áo đơn sơ bà ba
Trên lưng trâu nước da nâu mặn mà
Mà hòa ơi cây lúa tốt tươi
Sông bồi phù sa
Nụ sơ ghẹp chuyến thắp nơi cuốn đời tao từng vui cười
Quỳch chai bè nổi tiếng ngọt ngây
Ai ăn rồi nhớ mai miền Tây
Ngộ ngộ ghê
gái miền Tây má hay hay
Chước phát bao đời bao thế hệ,
Phù xa ơi đầm tình quê mơ.
Đến Vinh Long, Cà Vinh,
sông quê tôi thắm trong tim đầm tình
Phù xa ơi,
ngây ngát bước chân tôi về không nỡ
Ơ,
công chắc đành,
hương miền đất ngọt an lành
Quê hương tôi chính con sông tên Cửu Long,
Dẫn quê tôi sống quanh nằm quen ruộng đồng.
Từ ngàn xưa,
cây lúa đã nuôi dòng mình nó ấm
Phủ sa mát ngọt như dòng sữa mẹ muôn đời
em muốn đời em muốn đời em muốn đời
em khóc làm chi kỷ niệm ban đầu
khóc để làm gì có giữ được nhau
một lần tình vương bế dấu
làm cơm băng tròn đời mất nhau
Ai ôm môi tớ sâu
Nhưng gắm tình ta chỉ là áo vồng
Em đã thấy lòng mơ ướp băng không
Chuyện tình chìm nơi biến đông
Để lòng buồn còn mãi ngóng chân
Tan vỡ rồi một giấc mơ
Em ơi chuyện ngày xưa
Ta gặp nhau đêm giao thừa
Vào mùa từng thấy nắng mưa
Ôi tình đẹp mạnh cho
Anh ơi chuyện ngày qua,
năm năm tình đánh phơi pha,
anh giờ cất bước vương xa,
riêng em khóc tình quê nhà
Trao hết về em những mộng mơ dài,
một hồ ẩn tình nghe đã tàn phai
Lòng buồn còn mong nhớ ai,
từng chiều về lòng buồn đáng cân,
quên sao được cùng tháng năm xưa.
Buồn về
miền Tây lê lôi chiều nào.
Kìa sớm mãi năm nào,
giờ sao sao quay trở về.
Mười năm
mình ơn trắng đôi bàn tay
Tân táo bến mê già,
nhìn em ám quá theo chồng
Em đã về rồi sao,
hơi còn sao nồn ngày xưa
Đường đòi lầm vang trung,
Nên em nhớ thương quê nheo.
Ngoài kia,
có
nghe tiếng ai ru âu ơ?
Kìa sao bãi bó bạc,
Giờ sao sao quay trở về?
Ngày nào em đi,
mưa bão nước dâng tới bờ
Đò ai cuốn trôi,
trong tiếng đàn tôi rất ta
Đường đời gian nang,
em khóc ước lên chứ đời
Tập ngừng lăng lăng,
không biết nên buồn hay vui
Hồn lỡ xa vào đôi mắt em
Chiều nào xóa tóc ngồi bên xem
Thầm ước nhưng nào đâu *** nói,
khép tâm tự lại thôi
Đường hoa vẫn chưa mơ lối
Đời lắm phong trần tay chân tài
Ngãi gió lùa vãi gây
Lòng kiếm chăng về không lối chiếu
Ghét kêu ngàn niềm yêu
Thì thôi mơ ước chi nhiều
Tên nhau sau tình sơ vạn lý
Cách biệt mấy sơn kề
Ngày đêm mắt em xanh biển sâu
Mắt anh rưng rưng sầu
Lặng nghe tiếng pháo
Tiếng ai qua khâu
Phố muôn màu sao thiếu em
Về đâu làm tóc sọa đen xem
Lòng vắng không người sống khép kín
Nhớ em tôi gọi tên
Chỉ nghe tiếng nỡ rơi tên
Tôi ngó về cúi trời
Tay ôm kỳ vật
Tình yêu giữa tôi với người
Phát lại tâm hình xinh giữ được thôi
Hình hài này rất lần tôi cũng bởi lời thề non hẹn xui
Trông nét mặt như người
Ôm đi còn gặp đi non suốt đêm những lời
Nào la nói tặng tâm hình để bớt lẻ lơi
Và còn thề thốt đầu môi yêu chỉ có mình tôi xua
Từ khi tôi yêu người,
chân trời góc đêm ngược xôi
Thay hình thay mặt để tôi chia xe những khi buồn vui
Ước vọng cùng người nên đưa,
bây giờ tan thành mây khói
Vẫn còn tốn thơ bóng khôi
Tay hương trọn nỗi sầu,
đêm khéo biển ảnh
Người tôi trót yêu quá nhiều
Vài lần muốn hủy tâm hình mà có được đâu
Vì tình người khác đầm sâu quên thật khó người yêu lúc đầu
Ngày xưa ai lá ngọc canh hoa
Ngày xưa ai quyền quỹ cao xa
Em,
chính em ngày xưa đó
Ước say đợi lên tổ đánh nhân xa
Ngày xưa ai mê nhạc yêu đàn
Ngày xưa ai nghệ sĩ lăng thơ
Anh chính anh ngày xưa đó
Khung kêu bỗng mơ người đẹp lâu quá
Rồi một hôm tôi gặp chàng
Đem tiếng hát cung đan với niềm yêu lai làng
Nhưng Hà Nội quá bè bàng,
bao tiếng hát cùng đàn,
Người chẳng mang còn chế chân,
Nhìn đời thay lắm phù hoàng,
Mơn tiếng hát cùng đàn,
quên niềm đau dĩ vang.
Đâu dĩ vang
Đâu dĩ vang Đâu sông tố lan tràn,
lên gác tí huỳ hoàng
Siêu đổ theo nước mặt nàng
Còn đâu,
đâu lá ngọc canh vàng
Còn đâu,
đâu quyền quỷ câu sơ
Em, chính em ngày xưa đó
Đến bây giờ khi bạch dừa chấn rã
Gặp tôi vẫn tiếc nhạc cùng đàn Đời
tôi vẫn nghệ sĩ lăng thang
Em nhớ xưa rồi em khóc
Tối thoáng buồn thương giọt lệ đai trắng
Thời gian không làm cho nhớ thương xé lành
Đã bao năm trường em vẫn còn nhớ thương về anh
Ngày mà anh đi cùng ai,
lòng em tề tai, cầm chặt tay,
giữ chân anh lại mà anh vẫn theo người ấy
Đường như khi người ta hết yêu lỡ rồi,
nói bao nhiêu lời rơi nước mắt cũng như vậy thôi
Ngày còn yêu nhau thì anh thề non hẹn biển,
một màu xanh khiến em hy vọng
Thế tương em đã yêu anh hết lần
Người ta cứ nói phân hồng nhang như cánh lụt bình trên dòng sông
Mười hai bên nước biết đâu bên nào dừng dâng
Ngày gặp được anh em thường đâu đời em hạnh phúc
Nhưng đành sao lấy đi một ngày
Rồi để lại em biết bao nỗi sầu
Giờ đây anh cùng ai đắm sai mối tình
Xót xa cho mình chặt hệ xóa bóng hình anh
Nhìn qua những nơi ngày xưa ta có bao buồn vui tâm tư rối bời
Nhúc tận đường ruột em nhớ một người
Mùa chiều còn gặp nhau đây mà đêm đã nhớ như vậy em ơi em có hiểu có hay
Anh như núi cao biển dâu
Gòn bốn phương trời xây thành mình
Nghìn trời nào mặc không xanh
Thì xin em nhớ cho rằng em
Điền nhìn chim ngựa hồn anh
Anh ơi, ngồi đây bơ bóng thương hình
Ngồi đây tơ tư giêng mình
Với miền bờ ước dây quang
Ước gì mình là sao đêm hay là trăng sáng rồi đường hòa
Để anh đưa vốn em sớm chiều
Trên lối đi về không còn thiếu
Trọn đời mình gần bên nhau
Tình yêu thêm sắc thêm màu
Không còn lo thương những người yêu
Lỡ yêu rồi làm sao quên được em ơi
Những đêm buồn nhìn về dĩ vãng xa xôi
Đêm bao kỷ niệm là bao nhiêu tình
Mà đành quên sao anh giờ đành quên sao
Tình mình hôm nào đâu ngỡ rằng chiếm bao nhớ thương ôi là bao
Nhớ lúc anh giả tư chiều phai cuối trời
Nhìn hoàng hôn rơi nắm tay em buồn khẽ nỗi
Em buồn khẽ nói
Mình yêu nhau vơi
Suốt đời nghe anh
Chiều kia sẽ vui
Và màu hoa sẽ quay
Tình ta sẽ không nhạt màu như nắng hoa
Mà đẹp như ước mơ
Tuy hương thấy rằng
Thời gian không ngủ trên môi
Lỡ xa rồi
Tình chung sẽ chẳng như vô
Đã thương nhau rồi
Thì quên sao đành
Một người đến đâu
Mong một người nơi nào
Còn gì cho nhau
Hay chỉ là thương đau
bao lâu
Mùa tiêu dần cao sao mà nghe thấm đường mong tình
Dòng hoa ngầm ngã nghe náo nụ ai quang người ơi
Như thương như nhớ như mong chờ trên những chiều sương
Lòng mình trôi trôi về đâu sang ai nơi nào
Lòng đau xót sang êm nhau
Người đi đành phù tình nhau
Đành phù tình nhau
Tiếng mưa rơi ước đầm bên thềm Bao
giọt sầu thăm ước tình anh
Buồn lại đây với bao đêm dài,
bao đêm buồn, tao thức
chờ ngủ
Hoa nhớ ai hoa buồn,
trăng nhớ ai trăng sầu
Buồn vì tình dỡ dơ,
sầu vì đời trái ngơ,
Con nước chia đôi dòng là vỡ tan giấc mơ trung lòng.
Người ta đã quên câu thề
Đang thiêng thu đức giây từ đây
Hồn sâm đã phai nhà tình Nhìn băng lăng tím ca chờ mong
Anh ơ...
Sợ mẹ cha hay chuyện của đôi mình
Anh nói dối thưa đây cô bạn học
Nàng đêm em anh đến,
nên lắng giềng thay thế bão nàng dâu
Vì niềm đó và còn bao nhiêu nữa,
em của anh giờ là vợ người ta
Để anh mãi đau thương vì ước nguyện,
thạc năm dài chưa xóa được tình em
Từ khi mất nhau rồi,
tin tôi thành sói đá,
đến đêm trầm trần trong giấc ngủ.
Nghe hồn như dòng suối trôi vào khoảng vang lưu vô,
vệ thương trong hồn đã như khô.
Người ơi mấy ai ngờ ra đi rồi là hết,
ra đi là vui cho tất cả.
Đôi hình bóng nhân tình sớm thôi bên nhau,
Những đêm tâm sự tay gối đầu.
Ai ơi ai bao thời gian không biến đổi,
Khi thề nguyện trăm năm vẫn yêu tôi hỡi người ơi.
Ai ơi ai cầm tay tôi mãi không rơi,
Ôi lời nói ngọt ngào trên đầu môi.
Tôi,
tôi hiểu thời gian như gánh nhỏ,
chim trời một khi khôn lớn bay đi với mộng mơ.
Tôi,
tôi hiểu sự tôi quá tình lời,
nên giờ sống
lẻ lờ.
Còn đây là hư tình,
mang theo làm hành lý,
tôi xin bằng lòng ôm tôi khổ.
Tôi xin bằng lòng ôm nỗi khổ
Ghi vào trong nhật ký như là vết tích đau thương
Bước đi âm thầm với phong sương
Và xin cám ơn người bao nhiêu chuyện lừa dối
Nhưng khi người đành tâm trối bỏ
Âm tình tôi còn giữ như một hoang nắng mong manh
Chút hương kỷ niệm hai đứa mình
Chút hương kỷ niệm hai đứa mình
Ai đã quên ta mà cơ sao ta còn được?
Trách ai quên tình bao ngày chạy theo chiếc mây
Lời yêu thương người nển dở gian đời ta
Bầu mình ơi dĩ dầu lỡ xa nhau rồi
Dù bao trắc trở xinh người chớ quên phổ thề
Chuyện tình xưa dù sao đi nữa vẫn là nhấc mơ
Sư ấm con tim để tan năm thôi lệnh cơm
Nếu xưa đôi mình chưa lần đường quê chúng luôn
Nếu xưa không hẹn bây giờ đâu lạc khổ nhau
đôi khi
trộm nhìn em xem rung nhan đô bay giờ ra sao
Em có con đôi má đạo như ngày nào
Kể từ khi vắng anh,
em như tấm vai lùa nhau
Khương thâu đêm giữa ngủ xanh xa
Anh có bề nào ai đón đưa em
Nhờ là vạch chân,
là rào thưa,
thương em tiếng hát sáng mùa
Một mai mưa ướt áo êm,
áo mỏng đường mềm,
sáng nhỏ thân quê
Đôi khi
trộn nhìn anh,
xem đôi tay dẫn phong trần năm xưa Anh có con
mê sông hồ qua từng hoàng
Kể từ khi băng anh,
em như tấm vải nuông nhau
Đêm khâu đêm rớt ngủ xanh sao
Anh có về nào,
ai đón ai đưa?
Mà anh chìm vút cánh bay thăm thầm đường dài,
không về thăm em
Nghe nói anh ba sớm trơn rớt đá tài,
Anh kéo đồng cỏ nghe ngọt sơ cái lỗ tai.
Nghe nói cô tư nổi danh nhất sớm ngoài,
Dòng ca như chim hót,
Mấy anh trai làng chết mê.
Không *** đâu anh ba,
chắc anh đã nghe nhầm,
em đây hát gì thần cho bọn trẻ ngon nghe chơi
Nghe danh tư đã lâu mà nay mới gặp lần đầu,
người gì đâu xinh quá
Chắc tối nay về tôi ngủ mơ
Đêm nay
trăng sơn ngoài sân
Thì trăng rằm mà
Trăng sáng đầu sông
Từ hát sáu câu
Còn tôi kéo đơn cô
Tôi mần lý con sớ
Quyết chi sang đây nghe tư hát tuổi đời
Tư thiệt là có phúc à nhe
Được ách ba đơn co
Để ý sang là quen
Ngày mình yêu nhau,
hai đứa mơ chầu câu
Em tin không phải mình mà vì đời chia rẽ
Chiều buồn trên mi,
hai đứa giữ cơn hẹ đi
Yêu thương kéo dài ngày hai đứa chia tay
Một lần bên nhau cũng làm yêu suốt đời
Trong cơn mê đắm này là sống buồn ân nắng
Tơ phôn tới lúc tình yêu mất rồi,
đam mê đi hoang trên vùng chân trôi
Bênh xe tình yêu mười năm chưa đến nơi,
ngàn sứa cho đến sâu,
tình yêu luôn đáng đau
Nước mắt nuôi tiếng cháy đầy trong đầy hồn,
ưu tư anh mang theo vòng tay giá
Nhớ thương từng đêm về phánh phôi vết đau,
ngày vui đi quá mau,
ngày buồn sao quá say
Ngày mình yêu nhau,
hai đứa cũng không dấu xa
Em đâu có ngờ tình yêu chính băn tàn
Đường trần đêm đêm mắt buồn lo tuổi hờ
Lãng thang trên núi mòn vì đời không tốt xa
Ngày đầu yêu nhau hai đứa mơ trầu câu
Em đâu có ngờ rằng hai đứa phương đầu
Một lần bên nhau cũng làm yêu suốt đời
Trong cơn mê đắm này là dấu buồn an năn
Đã bao lâu rồi,
bà nằm đứng trong con về Sớm ấm sao hè,
hàng cao u theo niềm đau
Chập chờn xa xa nghe đồn con về đầu làng,
lòng mừng rưng rưng mắt cười theo dọc lệ rơi.
Tiếng con ra tình,
hàng trề mới lên nhang đầu
Lúc nghe con về,
trôi măng đá xanh thành tre
Mẹ chờ tính con như cánh đồng,
chờ mùa mưa tới
Lờ bến sông ngóng tiết nơi nào lạ con
Trời làm giông tố làm chi chỉ thêm đau lòng
Lại trời mưa xuống rơi trên cánh đông đợi chờ
Đừng làm cho chia cách nhau gia đình liệt áo
Mẹ già cõi cút thầm mong có con bên cạnh
Dù hát cơm khô nhưng lòng mẹ nghe âm ao
Một chiều nhẹ mưa bay thay ngủ buồn răng lôi,
pháo vương trên gừng về
Có mấy ai ngờ chiều nay là đây
Cánh bươm theo lái những kỷ niệm buông trôi
Nói chi lần cuối
Hôm nay bạn đi gót chân theo nhịp dài
Tùi đời vỡ xinh như nụ hoa nở thêm cánh
Đã phân ly một lần
đẹp màu trình nhân
tôi anh đôi bạn đường ta dịu nhau
anh đi tôi ở mình vui được sao
biết người yêu trước đến giờ bạn đi sau
Tình xưa khôn ngôi,
và trong tương lai là tuần gió trôi
Ngược dòng thời gian đưa hồn đi tìm quá khứ,
lúc môi không còn mềm
Người sương lành chỉ ê chơi mưa,
tay ôm kỷ niệm buồn nghĩ vào thơ
Tiếp mình lá bên,
tiếng đoạn tàu trong đêm,
bên hoang im liền
Chuyện tình đôi ta như thuyền xa bên đồ,
anh đưa em về đâu,
trên suốt nẻo đường tình
Tình ngày xưa em trách anh hứng hờ
Hay vì gian dối nhau mơ chuyện tình mãi sau
Dòng đời trốn qua cho dù bao cách trở
Anh ơi con đời xưa xa khuất ngụy hẹn hò
Giờ tìm về đâu ánh mắt xanh vỗ nào
Có còn trong bóng ai những đêm về cô đơn
Còn gì cho nhau?
Hay chỉ là nỗi nhớ,
sỗ thương phần mình?
Sao tình duyên lắm phụ phang,
bụng cười trên môi?
Hay lệ sao hoen minh,
khóc cho đời mình?
Sao còn nhiều chánh?
Tình tựa chim bão,
đáy thuyền xa bến đồ
Chia linh nào hay ai biết được tình đời?
Chuyện tình hơn tan như sóng sâu rắn bờ Xin người thương ai thương những kỷ niệm trong ta
Đêm nằm lại nhớ mình ơi,
mình ơi
nhớ thương mình nhiều
Nằm lòng nghe thao thức
Không biết giờ này mình ngủ chưa
Bao đời ruộng nắng càng khô
Mình Ấn sớm khuya nuôi mẹ già
Em nào một câu thang hơ
Thương lắm chỉ có mình thôi
Lời ru
ngày nào
Thương nhau nhớ nhau hay đợi
Đường dài anh đi
Còn em luôn rau dường cao
Nắng mưa đã phai quọn nhau,
Mình ơi thương lắm,
Rằng mai mốt anh sẽ về thăm,
Đừng buồn em nhé,
Người con gái quê vị tù nàng.
Quê Việt Nam
Quê Việt Nam
Gió nhau cười áo qua đầu dễ
thâm
phận em nhỏ bé người con gái quê
Việt Nam
Rồi chiều nay lá khô rơi đây con người nhìn buồn lấy
Tình cổ liêu ông thêm lòng ít nhiều
Tâm tư bầng phung ngày đôi ta đến đây
Cung vườn xưa trốn này nhặt hoa tim rụng
Cải lên áo có ai đâu ngờ hoa tim cả người thương
Hương xưa ai tìm đâu thấy kỷ niệm
màu hoa tin
còn lại đây những khung trời chơ vơ kháng năm lòng ngóng chờ
rồi từ đó những đêm buồn mang tới thương nhớ khôn ngùi người xưa xa cách rồi
ân tình suốt đời giấu trong lòng riêng nức nở ma thôi
Nhìn màu hoa ngỡ như em cười lúc mình vừa gặp nhau
Xuân vẫn qua đêm thời gian trôi biết ai về chỗ nào
Tình sao hững hờn người xưa hỡi,
Thấu cho nỗi lòng hoa tình còn người đâu
Mấy năm cái kết mình gặp lại nhau,
Vui mắt ngỡ ngàng đường ai này đi
Giờ em vẫn đã đóng thuyền cuộc đời con gái qua rồi,
Từ ngày bước sang thuyền hoa
Kỷ niệm ấy đề ngủ yên trong tim
Nhắc lại chỉ làm mình thêm sợ tin xa
Dù anh không muốn giới lòng
Dù không khai động cho ta
Họi lòng mấy ai không?
Bao nhiêu ân tình của nào
Cầm bằng như nước cuốn dưới chân tô
Xin anh hiểu cho đời em
Cành hoa trong gió dập vội tháng năm
Duyên tình chúng mình trời đang ăn những cây cương
Thôi đành ngoảnh mặt từ nay với em
Đừng gieo thêm nỗi than sâu
Trời cao sao quá thơ câu
Tình đầu đó xinh trôn dường
Người ơi xa cách ngàn khơi,
huyện tôi trôi mãi ai ơi.
Theo tiếng ca đi muôn nơi,
lòng luôn muốn ai trở lại.
Tình chung son sắc vền,
câu tung thúy tình,
ta chân thắm dẹp nhìn.
Người ơi anh vẫn chờ em,
giờ em đã ở phương xa,
anh hứa yêu em trọn đời.
Còn đâu ánh trăng mong đợi,
tình ta đâu có một phai
Tình chung sóng sắc mền,
câu chung thúy tình,
ta ghen thấm ghen nhìn
Quý vị và các bạn đang thưởng thức những giọng ca ngọt ngào và sâu lắng của các ca sĩ
Các sĩ Liêu Chi Vĩ
Các sĩ Yên Thùy
Các sĩ Quý Huynh
Các sĩ Ngọc Hưng
Các sĩ Ngọc Hân,
Các sĩ Quỳnh Trang,
Các sĩ Lưu Trúc Ly,
Đâu có thể phai mơ,
kỷ niệm tuổi thơ đâu có thể phai mơ
Cho ta con đó chúc ngày thơ đến mãi bây giờ
Nhớ hoài qua bi vàng của tuổi thơ,
nhớ hoài con bướm vàng thời mộng mơ
Vàng thời mộng mơ
Ôi cái thùa ban đầu
Dệt mộng ngày sáng Ôi cái
thùa ban đầu anh
Bân khuôn một mái tóc bay bay
Tóc xóa dài gầy
Tóc dài quá bị cài vào láng mây
Bông chiều đang xuống dần mà nắng hay
Nhớ lúc tán trường anh cùng em băng bươm
Phước bay vô dường mà nước mắt rưng rưng
Ánh đền ên màu,
qua bí qua bí vàng
Thay con bướm vàng,
nghe thương nhớ mênh màng
Nay bí trộn qua nhà,
về ngày trường xưa
Nay bí trộn qua nhà
Bân khôn chợt nhớ sắc qua xưa,
qua dẫn tươi màu
May trường xưa có lạ hoang hạc lâu,
biết tìm con bước vàng giờ ở đâu.
Từ ngày yêu nhau anh hứa rất nhiều,
hứa rằng trọn đời chỉ yêu mình em.
Cho dù ngày tháng phôi pha và dù bê cạn đa mòn,
em vẫn là người tình của anh.
Thả
viết em đêm
Ước mộng bình thường của em hàng mong
Mong một ngày lễ vui vui
Diệu hồng pháo đỏ khắp đường
Và cùng diệu em xuống thuyền vương
Mong nhiều mơ ước
Hứa hẹn mùa sớm mùa chiều
Để càn đá mòn không phai
Giờ đã tan thành như mây khôi
Anh đã cứu tôi
Xa đi không lời xa từ
Chỉ một lời phân liên
Chuyện tình đôi ta nay vỡ tan rồi
Chỉ còn ngậm ngùi khóc thương phân thôi
Bây giờ tình yêu yêu đương
Dết băng chứ hận vây sầu
Bận lòng chỉ khi mỗi tình đầu
Về quê em dấu xa nhưng mà vui ghê,
Ước mơ từ lâu nắm tay ta cùng nhau về.
Về quê em nhớ ôi sao là vui thế,
Dược pha qua sông trái tim ruồn rạc khói chê.
Dường nhà em trái cây thơm ngọt xương xê,
Bống cây dừa xanh bát che con đường ta về.
Nhìn dòng sông nước dân cao tràn mập mẹ Lòng vui lơn lơn biết bao thăm tình chôn quê
Cầu tre lát léo đông nưa Mình đi trong nắng ban trưa Thấy trong lòng ôi biết bao niềm vui dân tràn dạc dào
Về thăm cô sáu,
cô bà, bà từ chung tám anh năm
Mừng vui chàng chưa nói sao cho càng tình thương sớm lạ
Mình cùng đi ngắm xem canh đồng lùa chênh
Rước lấy kỷ niệm trong giang xa rền bên đình
Mình cùng đi dưới trăng trên sông Ba Lá
Dần trên sông quê thoáng đưa câu họt nghiêm thàng
Nghĩa trên đê phất phơ bao tà áo thươi,
ngắm xem nàng dâu áo qua ê thẹm miếng cười nhẹ.
Lòng ngồi theo nỗi vui hò hàng trai gái,
mà ngờ cô dâu đó không ai ngoài chính em.
Trả lại em đêm dài chung đôi bóng dưới trăng sao,
trả lại em con đường in bóng mất của ngày nào.
Trả lại em ánh đèn công viên đó dưới mưa bay,
Những đêm chuối nhuệt nghe phố phường khô gó say.
Trả lại em ân tình xa xứ đó dưới trang sao,
Trả lại em đôi vòng tay áo im nu cười trao.
Trả lại em kỷ niệm yêu thương đó sống bên nhau,
Đến nay trở thành xã cách rồi còn đâu.
Người đã rơi đi không thể về Tình yêu trốn sâu trong lặng lẽ
Còn chẳng bao đớn đau lệ thun rơi nhớ nhau Ngày vui xưa đã tàn như nắng chiều
Để rồi đêm nay buồn trông xa vắng nhớ manh mông,
Người đã quên tôi rồi sao tôi vẫn còn chờ mong.
Và nhìn áng mây chiều tan theo ánh mắt đầm chiều,
Sống trong chúi ngây ôm nỗi buồn quanh.
Lúc bệnh trôi qua tim ngày xưa,
em chưa có chồng mà nên dạ thương anh
Hầm gọi cổ nhân
Điện đá lâu,
bao năm dâng đời,
anh về quê hương
Gió dẹp phương Nam,
nhắn cho đôi lời,
cùng thương cùng buông,
em buồn anh ơi
Điện đẹp đá kêu,
giờ nay nước lên,
ai gieo rắc mà,
bé bờ ruộng xa
Qua thơ mong mơ,
anh đành quên em
Vì lỡ thương nhau nên đôi mình đành đau khổ
Ngày đó gặp nhau khi hai người còn tay trắng
Chúng mình hứa ước rằng chẳng năm bắt đầu đổi lừa
Giờ đã xa nhau diễn không tròn đánh lỡ hẹn
Có vui đâu khi gian người mình yêu dâu
Đừng trách gì nhau khi duyên tình mình gian dơ
Thương *** người em nhỏ ngay theo chồng lên xe hò
Ôi em xin em đừng có buồn xin em đừng có buồn
Tình nào không cay đắng
Tự duyên xe hòi mã không tròn
Con đường tình đâu còn một lòng son tim yêu mòn
Ôi em xin em đừng dỗi lòng xin em đừng dỗi lòng ngày vội sao em khóc
Em lên xe hóa đưa lối về khóc cho duyên lối thề anh về đi thôi biệt liên
nhau duyên không tròn càng đau khổ mình nhớ thương nhau duyên không tròn lòng dòng tổ
tình lúc vừa quen như cánh đồng đầy hoa nở đâu người nào bước cõi mà không lệ hoen đôi
tôi vẫn cô đơn em dù đẹp như mong mơ tôi vẫn cô đơn chưa hề nối yêu bao giờ
Tôi vẫn cô đơn,
không người thương, không người nhớ
Chiều một mình trên phố,
còn không nắng,
không mưa
Tôi muốn quen em những ngày đời ưa dầu sáng
Tôi muốn yêu em những tình nghĩa thua bạc vàng
Tôi biết anh đang ấm thầm ước mơ nhiều lắm
Mà mình thì tánh ăn làm sao với được ai
Những khi hoàng hôn lẻ bóng Những đêm nằm nhé gió lồng ngoài trời hiu hắt mưa rơi
Lòng tự hỏi lòng Cuộc đời đơn côi có buồn không
Vẫn cô đơn quen chuyện đắng cay nhiều dù
Xin hãy cho tôi ghen hạnh phúc anh lần cuối
Dù tình là mấy khói là cay đắng người ơi
Thầm trao nhau thôi rồi bình biệt người ơi
Ngày buồn đã tới,
nảy giây phút tôi xa người
Tình đã uống nhau,
mình đã vui nhau
Rồi đời tôi sẽ đi về đâu
Nèo đường năm xưa giờ vắng lạnh triệu mưu
Lời nào đã hứa còn lưu giữ chi thêm thừa
Người thương ai rồi người hết thương tôi
Người đâu biết rằng lòng này tan nát tới bôi
Yêu thương cho nhau đẹp trong phú xây ban đầu
Tưởng rằng bên lâu anh ở đâu đòn cuối thương đau
Qua bao tháng ngày bơ vơ trốn này
Anh vui với ai rồi mà tôi đâu có ai
Giờ đây đổi lấy đơn côi,
thôi em hãy cười,
yên vui với người
Xin tôi sẽ tự tìm một đời chốn côi đi đây
Vòng bao nhiêu nào có được gì đâu,
người càng níu kéo,
đang xui khiến thêm u sầu
Thì thôi tôi đánh giải thoát cho tôi
Để tôi không cười đứng cái đắng đôi bờ môi
Đường tình ta đi là đi vào biệt lễ
Chẳng hề nghĩa lễ vì đâu có yêu thương gì
Người đi qua rồi người hé vơ tôi
Lại lầm lạc phương hương trong đêm
Còn đường xưa em đi vàng lên mái tộc thề
Ngo hồn dừng tay tề
Anh làm thơ vô quy
Khách qua đường lắng nghe
Chuyện tình ta đã ghi
Nhưng mùa trăng vô quy
Vì mưa gió không về
Đôi mòn ánh bước đường
Có nàng huen đôi mi
Ngóng theo đường vắng hơi hẹp
Hỏi con ai cũng chi
Em ơi nhìn gió lên khơi
Lòng cổ trống vời một người xa cuối trường
Nơi đây phiên ghép canh sai
Học đôi lời mình còn nhớ thương hoài
Em ơi màu áo phong xương
Mình ước huy hoàng được bàn tay chinh nạc
Dần vua dần hên ân tình
Tình đến bao giờ hỏi đường xưa ba nhớ
Con đường xưa em đi thời gian có quên gì
Đá mòn kia vẫn ghi
Đi một đêm trăng thanh,
quán bên đường vắng tanh
Chỉ còn em với anh
Cố thương tình như vợ chồng,
Nên bông điên điên nở,
cho lòng dân dương,
Tình thương em khó mà lừa.
Chồng gần,
không lấy em lấy chồng xa,
Giờ đây nhớ mẹ thương cha,
Còn đâu mà thân tha,
đi về nhà thăm.
Nói chung bừng biển,
ăn bông mà điên điên
Nhưng mình nhớ đất quê,
tròn xa em khó mà về
Hò ơi hò,
tròn xa em khó mà về
Hò ơi hò,
tròn xa em khó mà về
Ta em có màn hình
Thôi rồi ta đã xa nhau
Kể từ đêm pháo đỏ riêu hồng
Anh đường anh em đường em
Yêu thương xưa chỉ còn âm thương
Anh đành quên cả sao anh
Sơn như biển lớn
Ấn tình cao tựa bằng non
Chỉ đôi bằng nhung lùa sao
Em về gom lại thư ánh
Ca nghìn trang giấy mỏng xanh màu
Gớm cả áo lạnh ngày xưa
Em ra đốt thành cho ta
Cho người giữ gọi phân vân
Khi ngồi đàn áo cho người mời
Khi mùa đông lạnh lùng sang
Em khỏi nhớ chuyện ngày xưa
Anh ơi hết rồi, hết rồi
Chẳng còn gì nữa đâu ai
Yêu thương như nước trôi qua cầu
Như đàn trôi cung sâu
Còn gì nữa đâu
Tôi thề tôi chẳng yêu ai
Bây giờ tôi chẳng còn tin Trong nhân gian có kẻ chung tình
Tôi giận tôi đã ngây thơ Đem tình yêu hiến dâng người hẹn
Khi người ngoánh mặt mà đi
Gió lạnh lạnh buồn ơi,
khuya nay anh đi rồi
Bạc nhớ nhung xa vời,
ôi nói không nên lời để càng niềm yêu bên anh
Phút gần buổi nay thôi,
khuyến nay anh đi rồi
Tay nắm tay không rời,
mặt ngắm xa chân trời mà lòng nghe nhớ thương hoài
Em ơi, chờ quên ngày mai,
đã có em chờ ai,
chung say đẹp y đời.
Tương lai, e ớt trên môi,
yêu nhau ta thầm nôi,
nụ cười trao xuyên mai.
Để mà vui,
khuya nay anh đi rồi
Đêm chỉ trải say đời,
đêm mến thương cho người,
người đợi chờ anh ơi Anh ơi
Dẫu chiều cứ hát hiu,
nghe buồn thiêu
Còn tòa tráu thương mai về đâu?
Mà chẳng thấy ghé qua,
ghé qua ruộng đông
Để lúa môi dây tai trong chợ mơ
có dòng sông có lưới trên con mẹ tôi
Có...
Có trăng sợi cánh bay bên cạnh đồng sân
Có bay, có bay,
núi cao bên sâu bên trong cò dê
Có bay, có bay,
cô nghe lời ru ý hơi à ơi
Châu gặp nhau lưu cây đá màu
Bài hát ru em một lời mong mơ
Thế là nắng rất tươi khi mùa xuân
Cánh đồng nụ ngáp sân bên dòng sông
Châu buông lấy thơm cao đã vui chờ nhau
Và trăng sai cánh bãi,
vuân cân đồng tôn
Tiếng đàn tôi tình tan từng tờ
Đừng để trong tim
bao đêm ngày anh nhung nhớ
Đừng để đôi ta níu kéo nhau cho thêm buồn
Khi đã không yêu anh hãy nói ra một lời
Mơ
giật mình biết em không còn
Giọt nước mắt rơi ai có nào đâu hay biết
Từng khóe
ly cai cho dơi bớt bao đau buồn
Điều gì đã yêu nhận lấy khổ đau thật nhiều
Em không còn thương,
cơ gì phải không gặp anh
Em không còn thương,
sao em không nói tỏ tượng
Tình thế sao cho em đớn đau đêm ngày
Một lời nói ra em cũng cảm thấy nhẹ lòng
Xưa kia gặp em ước gì chớ trả lời
Hôm nay đời anh đâu phải khổ đau gì tình
Giờ dù nói xa anh
ở xung xa nào hay
Thầm lặng đắng cay
em đi ôm lấy nỗi sầu
Người đi đi ngoài phố,
chiều nắng tắt bên sông
Người đi đi ngoài phố,
bóng giáng xưa êm đềm
Hành ghế đã chiều công viên ngày xưa, ngày xưa,
ngày xưa đã hết rồi
Người đi đi ngoài phố,
trường bơ bơ vơ
Người đi đi ngoài phố,
mấy dấu chân lạc loài
Hình bóng của người yêu xưa còn đâu,
còn đâu
Tình duyên đã lỡ rồi
Thôi chia tay nhau từ đây
Nghe nước mắt vây cuồng
Biết lỡ yêu đương sẽ đau thương suốt cả một đời
Nhưng mấy khi tình đầu hết thành duyên mong ước
Mấy khi tình đầu hết tròn mong đấu ánh
xin từ giá đường phố trăng mưa màu làm chiếm bay mọi cánh nước mắt đêm tờ tư
thành phố của người yêu xưa còn đâu còn đâu giờ đây xin giá tư
Người gái nghèo nhà quê,
vốn thật điên ngoan ăn nổi nhẹ nhàng Người gái quê,
đứng hành đoàn trang,
sớm chiều đám đang mưa nắng em không mang
Tội trông đôi tàm,
xinh thấp như mà,
biết bao trái làng ân ngang
Ngọc Nga kiều xa vẫn không siêu lòng
Em gái quê chưa chồng
Gái quê
Không trang sức lụa lạ,
xón phấn đậm đà
Nhưng thật tha thùy chung
Gái quê
Ai ơi chờ chơi cười
Lòng người quê mơ
Lô Chí Vị xin chân thành cảm ơn quý vị khán giả đã yêu thương và ủng hộ thật nhiều các sản phẩm âm nhạc của Lô Chí Vị
Đặc biệt là những liên khúc mang âm hưởng dân ca và trữ tình
Đây chính là động lực giúp cho Lô Chí Vị sẽ cố gắng nhiều hơn nữa
Mang đến cho quý vị khán giả những sản phẩm âm nhạc thật đặc sắc
Trăm trí ơn tình cảm quý báo của quý vị khán giả đã dành tặng cho Luân Chí Vị trong suốt thời gian qua.
Em ơi tôi lên đường phố cũ tìm em chiều hẹn hò
Cho nhau niềm vui cuối tuổi
Ghi hôn mấy lần vắng em trời từng đô nghe gió xuyên bước cô đơn
Ai quên ai khi bàn tay trót nằm trong bàn tay rồi
Em ơi chuyện hai đứa mình
Mộng sức khó thanh biết nhau chiều hôm nay
Xin nhớ mãi về sau
Ghi vào đời hình bóng một người
Đôi lúc chân quên dày khu lối nhỏ
Tâm tư băng khuông nghe chiều buộc ly theo quân nèo mới đến
Khi tôi đưa chân người tôi mến tạm xa Việt Kinh thành
Mong sao đừng quên mỗi lần chiều qua cuối tuần
Có tôi đợi trong anh khi bóng cú vừa lên đèn
ai lên xứ hoa đào dừng chân bên hồ nghe chiều rơi
nghe hơi giá lên vào hồ người chiều xuân mây
êm trôi
Dèo bên suối vắng lời rìu giặc như tiếng tơ
Xuân đi trong mắt biết lòng già giào nên y thơ
Nghe tâm tư mơ ước mộng đào nguyên
Đẹp như chuyện ngày xưa
Ai lên xứ hóa đào đừng quên
Bước lên theo đường hoa
Hoa bay đết bên người ngại ngần,
rồi hoa theo chân ai
Đường chân nhìn hoa bơm,
rồi lòng chân mơ bơm hoa
Lưng lưng trọng xương khói,
rồi bàng hoàng theo khôi dài
Lạc dân vào quên lãng rồi đường võ,
lãng bước trong lãng quê
Ôi mau hoa đào,
mau hoa đào chiều xuân nao Ôi mau hoa đào như môi hồng người mình yêu
Ôi,
mau hoa đào đã bao lần vì mau hoa Mã lứ khánh lắng hồn thơ dương chân
lán xuống
Ai lên xướng hoa đào đừng quên mang về một cành hoa
Cho tôi bớt mơ mộng chiều chiều,
nhìn mảnh trôi xa xa
Người về từ hôm nào mà lòng còn thương vấn thương
Bao nhiêu năm tháng cũ mà hồn nào thôi vấn vương
Giờ này nhìn sương khói mà tầm mơ,
màu hoa trên mãi
Trời làm chia ly em với tôi,
xa cách đôi nơi người phương trời
Tôi vui với đời nỗi trôi
Em về cùng người yêu mới sẽ không còn kỷ niệm chung đôi
Người ở phương xa tôi ở đây,
trong ngóng phương kia chợ phương này
Xa xôi cách chợ ai hay
Rồi hồn về vùng tê tãi thiên lý sao lên kiếp đối mẹ
Anh vui cùng mãi giấc ngủ ân tình vòng trăng soi bên quang sinh
Riêng tôi tiếc thầm từng đêm chăn khôi nay mất tình nhân rồi đời nghe như cánh bèo trôi
Giờ còn riêng tôi kịp gió rơi
Gôm nhớ gôm thương vào cơn buồn
Tâm tư biết ngọa cùng ai
Xin người một lời ân ái
Trong giấc mộng thay kiếp sống này
Ai tha chân soi,
trôi theo con ước lân rồng
Chiều nào ra đứng bờ sông,
nhìn sang bên ấy nghe lòng nhớ mong
Anh đi cạch bến ngăn sông,
để em nhớ mãi tiếng bóng lục bên
Còn đâu như bóng giới hình,
còn đâu hai đứa chung mình bơ.
Đâu rồi ngày ấy qua mau,
anh quên lời hứa hôm nào đã trao.
Giờ anh cưới vợ sáng giàu,
còn đâu thương nhớ tim màu hòa xưa.
Say giấc mộng ban đầu
Yêu người thua mớn đôi mươi
Em đang đổ trắng tròn
Từ ngày qua phố
áo em Trấn cả đường về lá thương
Ướp mộng khóc cho môi tình
Xanh như khúc hát
Ai đã hẹn với kề
Để rồi lỡ ngỗ duyên thơ xa đi chẳng ra tư
Ngày em thấy áo,
áo
hoa pháo đỏ rìu nồng
Có ai nát ca cõi lòng
Đừng ngùng em bước bên chồng
Hai mươi năm cuộc mộng dở dang
Khắc sâu bóng nang lắng trong cùng đàn
Em giờ ở đâu,
hận vui duyên mới
Hai mươi năm cuộc rìu còn đây
Uống qua tháng ngày,
khổ quên đi người
Say hoài sầu không vơi
Tình duyên ta tiếc uống thêm ly này
Mọi ngỡ lang,
nghiêm triều,
lang tiếng mưa rơi,
đêm say trời trắng tan
Từng phu thay lá,
lá rơi,
đấm một hộp tình,
lá bay,
chất nắng cuối đời
Nhớ người
đã giốt ly này
Sao lòng còn thương,
thương một người vừa bỏ rơi mình?
Người trao kỷ niệm mùa thơ niềm,
làm tôi chết trong êm ghẹn
Nên rồi phụ tôi người đi đi mãi cuối trời người ơi
Sao lòng còn thương,
thương một người giờ chẳng thương mình
Tình yêu có bao nhiêu sắc màu mà người yêu luôn mơ khô sầu
bao nhiêu sự khổ đau đắng cay như thế nào
lòng đã yêu vẫn yêu thương xa xa
bây giờ làm sao khi một lần đã biết yêu rồi
bây giờ làm sao
khi tình đâu thành vết thương đau
Tình như phép lạ niềm yêu,
một khi đã yêu nhau rồi
Chẳng dù sâu vương
làm con tim vỡ sâu lòng còn thương
Miền Tây quê hương ai về ai nhớ ai thương
Dừa qua Long An chơi đào hưu còn dương
Rạch miếu xây cầu đường về Bến Tre gần phương
Đường đi Vinh Long không còn những chuyến xa xưa
Xe tơ buôn buôn trên cầu Mỹ thượng gió đưa,
Trà vinh trà cô đón chào mời nhau bánh tẹp.
Xa đếp sang ngời yêu dấu tháp mười tràm chiêm.
Nói vui đôi bờ sông Hậu Giang,
sống trăng đông chờ nghe lời sang.
Cô nàng bán bánh ngon mua *** em.
Bánh bía dùng cơm nè anh hai ơi.
Bạc liêu sư sở tôi yêu,
nghe tiếng ai đàn lã lời câu giọng cô.
Về thăm mảnh đất An Giang,
châu Đồng, dĩa bà 23 thang tư,
đi lấy dân hương cầu mong gia đạo Bình An.
Nhưng kiên gian dòng riêng miệt thứ an biên
Chi qua hà tiết đông hoà hòn đất có hoa
Cảm ơn mến yêu cuối trời ủ mình sớm môi
Ngọc hiển rách tàu cho nhớ thương nhiều tà mau
Dùng xanh tốt tươi bao đời nụi ta khôn lương
Cùng fee