Thăm thẳm chiều trôi, khuya anh đi rồi sao trời đưa lối, khi thương mến nhau, hai người hai ngã tránh sao bùi ngùi. Hẹn gặp nhau đây, đêm thâu lá đỗ, sương giăng kính mờ nhạt nhòa ước mơ. Đã gặp nhau rồi, sao em không nói, sao em cúi mặt em giận hờn anh chăng.
Anh hiểu rồi đây, khuya này em về trăng gầy soi bóng, nên em cuối mặt ngăn dòng nước mắt phút giây tạ từ. Đừng buồn nghe em, tuy anh biết rằng xa xôi vẫn làm tâm tư héo hon, nếu em đã chọn thương anh xa vắng, xin em chớ buồn cho nặng lòng chinh nhân.
Nếu em biết rằng, có những người đi đấu tranh chưa về, mang lời thề lên miền sơn khê, từng đêm địa đầu hun hút gió sâu. Nếu em đã gặp mẹ già thương con khấn nguyện đêm rằng, vợ yêu chồng đan áo lạnh từng đông, thì duyên tình mình có nghĩa gì không.
Anh hỏi một câu khi trong đêm dài vọng về tiếng súng, sao em cúi mặt không nhìn đôi mắt hứa thương em trọn đời. Đầu đường chia phôi, anh không nói gì nên phong kính lời hẹn tình lứa đôi, nếu anh có về khi tan chinh chiến, xin em cuối mặt giấu lệ mừng nghe em.
Từ biệt nhau đi giữa mùa trăng xẻ đôi, lúc tình mới thành lời, trong nhau lần cuối, nước mắt tuông mặn môi, nước mắt chia đôi đời. Bóng anh khuất sau đồi, lúc mây tím giăng trời, lúc giông tố tơi bời, lúc đường đời ngăn đôi, đường đời ngăn đôi để một người sầu lên môi, nên từ đó em buồn.
Từ đó đâu còn nữa, đêm hẹn xưa tha thiết gọi tên nhau, từ đó đâu còn nữa trăng ngày xưa lưu luyến soi đôi đầu. Gương xưa còn đó nhưng bóng hình nào thấy đâu, áo xưa còn đó nhưng mùi hương đã phai nhạt rồi, từ đó nghe trong lòng, nghe trong lòng mưa gió từng đêm.
Vào một đêm sương có người trai hồi hương, báo một tin thật buồn, tin anh gục chết giữa lúc băng rừng sâu cho tơ duyên bẽ bàng. Phút giây cuối trong đời, vẫn không nói nên lời vẫn xa cách phương trời, uất hận nghẹn tim thôi, một đời ngăn đôi nhưng tình đầu làm sao vơi, nên từ đó em buồn. Một đời ngăn đôi nhưng tình đầu làm sao vơi, nên từ đó em buồn.