Đậm vỡ cây đàn
Dần đời đập vỡ cây đàn
Người ơi người ơi
Tình ơi tình ơi
Đập vỡ
cây đàn Dần đời bạc trắng như vôi
Dần người đến đau quên lời
Đập vỡ cây đàn
Dần người con gái yêu đàn
Buồn ơi buồn ơi
làm sao để ngồi đậm vỡ cây đàn dần người đôi chẳng thay đến dần đời chở như bàn tay
chuyện ngày khó tôi gặp người con gái mang sông ca thật buồn
Em bảo tôi rằng anh đi học đàn Để đàn theo lúc em ca Những ngày hoa mộng đời ta
Tôi yêu nàng nên vội vàng lên tỉnh ơi Đi tìm theo học đàn
Sau một năm trời
tôi trở về quê hương Nhưng người con gái ngày ấy đã đi rồi
Tôi hỏi thăm dò từng người trong sóng tinh nàng Nàng đâu, nàng đâu,
nàng đâu, nàng đâu
Nàng đâu,
người bao thiên buồn nàng gặp nhạc sĩ báng danh
Rồi cùng xây đắp gia đình
Tôi giọt thương nàng và rồi tôi khóc thương mình
Đời ơi còn chi,
đàn ơi biệt lì
Vỡ cây đàn dần người đôi trắng thay đen
Dần đời trở như bàn tay
Chuyện ngày qua tôi gặp người con gái mang dòng ca thật buồn
Em vào tôi rằng
anh đi học đàn để đàn theo lúc em ca
Những ngày hòa mộng đời ta
tôi yêu nàng
nên vội vàng lên tỉnh ớ đi tìm theo học nàng
sau một năm trường tôi trở về quê hương nhưng người em gái ngày ấy đã đi rồi
Tôi hỏi thăm dò tần người trong xóm tin nàng
Nàng đâu, nàng đâu,
nàng đâu, nàng đâu
Người báo tin muốn nàng gặp nhạc sĩ bang xanh
Rồi cùng xây đắp xa tình nàng
TÔI XÓT BƯỚC NÀN VÀ RỒI TÔI KHÓC CƯỢNG MÌNH
NƠI ƠI CÒN CHI ĐÀN ƠI BIỆT LÌ
ĐẤM VỚ CÁI ĐÁN DÀN NGƯỜI ĐÔI CHẮNH THAY ĐẾN
DÂN ĐỜI CHỚ NHƯ BÀN MÀI
đâm vỡ cây đàn dần người đôi chẳng thay nên
dần đời chỡ như bàn tay
nước non ngàn *** ra đi
ra đê
Dù đường thiên lý xa vơi
Dù tình cũ lý chơi vơi
cũng không dài
bằng lòng thương mến người
Bước đi vào lòng muôn dân
Bước đi
vào lòng muôn dân
Bằng hồn chính nước mơ màng
Bằng tình say đắm mây trang
Ước nuôi dân hòa bình trong ái ân
Những ánh tháp vàng
Cây quên xưa rừng,
chỉ một mùa tàn,
lá hương là sắc tan.
Còn rêu,
đất nước cháy theo với ngọn lửa thiêu
Mới hay
tình nhẹ như tơ
Cùng ngoài biển rơi mơ hồ,
trăng ngắn đường sóng vô bờ
Với đêm mưa,
hôn về trên tháp mơ
bước đi vào lòng
Bằng hôn trình nữ mơ màng,
Bằng tình say đắm
ơi cha,
Ừa con núi rừng,
Hòa bình trong ái âng.
Nhưng ánh hàm vàng,
cây quế giữa rừng,
chỉ một mùa tàn,
là hương là sẵn tàn.
Tàn cả tình yêu,
vì hận còn rêu,
đất nước cháy theo,
với ngọn đêm đêm.
DẦU ĐẤT NƯỚC CHÁY THEO VỚI NGÓN LỬA THIÊU
MỚI HAY TINH NHẻ
NHƯ TƠ
Mộng ngoài biên giới mơ hồ,
chẳng ngăn đường sóc vô bờ
Với đêm mơ,
buôn về trên tháp là
Mộng ngoài biên giới mơ hồ,
chẳng ngăn đường sóc vô bờ
Hồn về trên tháp mắt mắt.
Xuân này con về,
mẹ ở đâu?
Mẹ ở đâu?
Quê nghèo xuân về mưa hát hiu
Vườn xưa sơ sát hoa rơi rùng
Xuân về không mẹ
Nụ hoa kém tươi
Xuân này con về mẹ
ở đâu?
Bao mùa xuân hèn con vẫn đi
Đời trái như cánh chim phiêu bạt
Bao lần
xuân về
để mẹ hoài ngóng trông
Mẹ ơi trong thời chính chiên,
bao mùa xuân con chẳng về nhà,
hành bình trước khi vui cùng mẹ lại đánh xa gánh quê hương
quê nghèo xuân buồn thêm hát hiu
còn đâu năm tháng xưa thơ dài
Giao thưa bên nghe,
ngồi kề chuyên tinh xưa
mẹ ơi trong thời chinh chiên bao mùa xuân con chẳng về nhà
thanh bình trước đi vui cùng mẹ lại đánh xa cách quê hương
mẹ ơi bao mùa xuân đến bao lần con mong mỗi
ngày xuân này con về quê tìm mẹ thì mẹ giờ đã ra đi
Xuân này con về mẹ ở đâu?
Quê nghèo xuân buồn thêm hát hiu
Con đâu nằm hãng xước hơ sải Thơ dại,
giáo thưa bên mẹ
Ngồi kể chuyện tích xưa
Con đâu năm tháng xưa Thơ dại,
giáo thưa bên mẹ Mẹ...
Mẹ...
Ngồi kề chuyên tích xưa
Vào vùa xa xưa trên đất thần kinh
Người bỏ công
lao xây chiếc cầu xinh
Cầu đưa lỗi cho dân nỗi
liền cuộc đời Cặp cô đô dân lành an vui ra thành điệu Nam Vân
Niềm vui bao lâu ước mơ,
Giờ trên sứ thơ câu nỗi liền vơ,
Hóa lòng người dân hằng chờ,
Có ngày hẹn hò tình đẹp như mơ.
Ngày ngày
cậu đã đưa em qua nhóm trờ khuya,
cậu đã đưa anh qua sợi ruồng nấu
Cầu đưa ta đi sớm trưa,
tìm trong nắng mưa niềm vui ngày mùa
Nên lòng dình dữ nhịp cầu,
nối liên tình người đẹp đời mãi sâu
Tình người
về giữa đêm xuân chưa giấc cuộc vui,
giặc đã qua đây gây cánh nổi trời.
Câu thân ai đêm nay gãy một nhịp rồi Nón lá sâu khóc điệu nam ai tiếc thương lời vẫn xa
vì sao không thương bên nhau còn gây khổ đau lòng lỡ nhịp cầu
ước thế chờ sáng ngày nào nối lại nhịp cầu đẹp đời mai sau
Vì sao không thương mến nhau,
Con gái khó đau lòng lỡ
nhịp cầu,
Ước thê chờ sáng ngày nào nối lại nhịp cầu,
đẹp đời mai sau.
Đến bao giờ trở về Việt Nam
Thăm đồng lúa vàng thăm con đò chiều hoang
Đường môn quanh võm chân hàng trẻ thăm
Nghe gió chiều nhẹ đưa
Đến bao giờ ta được nhìn ta
Ta được nhìn ta trong niềm vui phố xưa
Cô em đôi mặt ướt mang sầu chia ly
ra mừng đòn ánh màu hè
quê hương ơi Việt Nam nữ tôi
tôi mong ngày về
từng phút người ơi
quê hương tôi nằm cạnh biển khơi
Bây giờ mình đã vội lời,
bây giờ buồn lắm người ơi
Thương cho ai sầu thương héo hát,
nhặt qua đêm rồi đêm xuống gặm người
mấy năm rồi đường chừng ngày qua đêm nằm nhớ nhà nhớ thương từng bạn xa
bạn vào rừng sâu hay ra vùng sói đá thương tiếp một thời qua
Nếu mai này muôn lòng thờ hoa,
ta lìa đật mới trong niềm vui chứa trang.
Quê hương yêu dấu với con đường thanh thang,
từng bừng đòn ta về.
Quê hương ơi Việt Nam nữ tôi,
tôi mong ngày về
từng suốt người ơi
Người ơi quê hương tôi nằm cạnh biển khơi
Cho tôi tin khóc từ khi xa đời
Bây giờ nhìn đã đôi môi
Bây giờ buồn lắm
Người ơi thương cho ai dầu thương héo hát
Nhặn qua đến rồi đêm xuống
Mấy năm rồi tương trừng ngày hoa
Đêm nằm nhớ nhà nhớ thương từng bạn sao
Bạn vào rừng sâu hay ra cùng sỏi đá
Thương tiếc một thời qua
Nếu mai này muôn lòng nở hoa
niềm vui chưa tràn,
quê hương yêu dấu với con đường thanh thang,
tưng bừng đón ta về
Nếu mai này muôn lòng nở hoa,
ta lìa đặt mới trong niềm vui chưa tràn,
quê hương yêu dấu với con đường thanh thang,
Từng bừng đòn
ta về
Tôi
có người tân
Họ lại nơi phố ngày xưa,
một ngày chim rũ chiều mưa,
ngập ngồi xa tân đồng xưa.
ra đi tôi nhớ thương người,
ngẹt ngào cây đắng bờ môi
ai ngăn dòng nước trôi về ai nào có thấu lòng tôi
Tôi có một người,
một người yêu dấu mắt tôi
Nụ cười duyên dáng thật tươi,
rạng ngời trong nắng bình minh
khi đi đâu đơn phố ngân
dòng đời không có
mùa xuân
ai ngăn dòng nước trôi về cho dòng nước cuốn bờ đêm
hò ơi hò,
gió đưa canh lá râu râu,
tiếng ai than thở nghe nằng lòng nhau
Hò ơi ơi hò,
đến sông còn ướt môi nào,
áo hoa ai trả
cho
người tự nặng Anh nhớ một lời,
một lời thương bên đời nhau
Chuyện tình duyên có trâu cao,
trọn đời như gió gần mây
An ơi gương vỡ tan rồi,
Lìa cành chim hót lời đau.
Nghe mưa năng la u sầu,
Đêm về nghe tiếng bóng sương.
tiếng ai than thơ
nghe nặng
lòng nhau
Đến sông con ướt môi nào,
áo hoa ai trả
Cho người từ này anh nhớ một lời
Một lời thương mến đời nhau
Chuyện tình duyên có trâu cao
Như gió gần mây
Thán ơi!
Hương vỡ tan rồi
Lìa cành
chim hót lời đau
Nghe mưa nắng la hấu sầu
Đêm về nghe tiếng
Con biết bây giờ mẹ chờ tin con
Khi thấy mai đào nở vang bên nước,
Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ thưa,
Nay ên bay đầy trượng ó mà tin con vẫn xa ngàn xa.
ôi nhớ dùn nào thùa chơi yên vui
nghe pháo rau thừa rộn rán nơi nơi
bên mái chanh nghèo ngồi quanh bếp hồng
Trong bánh trưng chờ trời sáng Đò hãy hãy những đôi má đàng
Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm
Mai tranh nghèo không người dựa sang
Khu vườn thiếu hoa vàng mừng xuân
xuân
Làm trẻ thương đi chờ mong anh trai sẽ đem về cho ta áo mới
Ba ngày xuân đi khuế xóm riêng
Con biết không về mẹ chờ em chồng
nhưng nếu con về bạn bè thương mong
bao lửa chai cùng chào xuân chiến trường
không lẽ riêng mình êm ấm
mẹ ơi con xuân nay vắng
Nếu con không về chắc mẹ buồn lắm
Mai tranh nghèo không người xử sang,
Khu vườn thiếu hoa vàng mừng hồng sơn.
Đàn trẻ thơ ngây,
chờ mong anh trai,
Sẽ đem về cho tà áo mới,
Ba ngày xuân đi quê xóm riêng.
Bao lứa chai cùng chào xuân chiến trường
Không lẽ xin mình êm âm
Mẹ ơi con xuân nay vắng nhiều
Bao lứa chai cùng chào xuân chiến trường
Không lẽ xin mình êm âm
Mẹ thương con
Xin đợi ngày mai
Hơ...
Chờ theo anh,
theo anh lên những ngôi đền
Tràng vang tràng nọc
nằm chìm sông sâu.
Mặt trời vàng
và mặt em nâu
Cho anh gửi về
một câu thơ tình
Gặp nhau cái thuở ban đầu,
áo xanh áo ơ xanh mà em mặc một màu thiêng thanh.
Giảng em đẹp tựa trong tranh,
Tình trong đôi mắt mà tình trong đôi mắt duyên lầm mình đã trao.
Bữa sau em mặc áo vàng,
áo em áo ơ,
em ma nơ ru,
một bông cúng vàng.
Mà nghe ai hát, mà
nghe ai hát
duyên thề của lỡ đời Mùa lửa đôi
Anh về,
anh về hãi nụ hoa si
Dèo hương thơm cả
đường đi lối về
Trời còn lắm nhiều khẽ
yêu em yêu cả buông đề
ao hoa
Hôm nay em mặc ao hờn vẫn là em đó
khiến đường ảnh mơ
Anh về,
anh về hãy nụ hòa chi ơi
Chi ơi!
Giấu bướng thấm cả đường đi lối về
Giấu đời còn lắm nhiều khẽ
Yêu em yêu cả buồn
về ao
hôm nay em mặc ao hường
vẫn là em đó
thiên đường mà anh mơ
mong rằng có chút nơi chờ
Mà trong đôi mắt đó còn mơ...
Vùng ngoài ô tôi có căn nhà chanh Tuy bé nhưng thật xinh tháng ngày sống riêng một mình
Nhà ở bên
em sống trong rầu sang Quen gấm nhung đài trang đi về sẽ đón đưa
Đêm đêm dưới ánh trăng vàng
Tôi với cây đàn ấm thầm thở thang
Và cô nàng bên xóm
Mỗi lúc lên đèn sang nhà làm quên
Tôi ca không hay,
tôi đàn nghe cũng dở
Nhưng nàng khen nhiều và thật nhiều,
làm tôi thấy trong tâm tư xôn xao,
như lời âu im mặt nồng của đôi lỡ yêu nhau.
yêu nhau
hai năm trôi qua
nhưng tình không *** ngó
tôi sợ thân mình là bọt ngheo
làm sao ước mơ duyên tờ mai sau
tôi sợ ngang trái là mong đời chua sót hương đau
rồi một hôm Hôm tôi quyết đi thần xa,
tôi cố quên người ta như hình bóng trong gia mơ
Nhờ thời gian,
phương thuốc hay thần tiên,
chia cạnh đôi tình duyên nên người xưa đã quên
Hôm nay đón cánh khuyết hồng,
em báo tin mừng
lấy chồng giàu sang
Đời em nhiều may mắn,
có nhớ anh nhạc sĩ nghèo này không?
TÔI CÁ KHÔNG HÁI,
TÔI ĐÀN NGHÊ CŨNG SỰA,
Nhưng nàng khen nhiều và thật nhiều
Làm tôi thấy trong tâm tư xôn xao
Như lời âu im mặt nồng
Của đôi lứa yêu nhau
Hỡi năm trôi qua
Nhưng tình không *** ngỏ
Tôi sợ thân mình là bọt đèo
Làm sao ước mơ duyên tới mai sau
Tôi sợ ngăn cháy là mong
Đời chúa sót thương đau
Rồi một hôm tôi tuyết đi thật xa
Tôi cố quên người ta như hình bóng trong giá mơ
Nhờ thời gian phương thuốc hay thần tiên
Chia cạnh đôi tình duyên nên người xưa đã quên
hôm nay đón cánh thiết hồng em báo tin mừng lấy chồng giàu sang đời em nhiều may mắn có nhớ anh nhạc sĩ nghèo này không
Đời em hiểu may mắn,
có nhớ anh nhạc sĩ
nghèo này không?
Tôi lợn lên bờ tám sáng nước mần
Những chiều khóc mây trăng lượng lỡ trôi
lỡ trôi
rồi xuôi ngược theo dòng đời nắm thang
mà chanh nhớ quê tôi
quê tôi như thù nào tháng ngày đời déo nèo
Con chim kêu chiều chiều,
nghe vời vợi hát hiu.
Cô hò sâu lắng ru đời tình yên ằng.
Ơi hò ơi,
ơi hò!
Thương sao khi hạ về,
nám lửa đô khổ cay.
Diện hai đêm càng sai,
mưa *** ngọn héo mây
Từng luốc tắt cây,
từng ước nguyện
Ngượm đất niềm yêu đời,
bữa cơm vui đất nuôi người
Chương phục câu thề
Ai đi không hẹn về
Sao đầm tình hải quê
Bên đi những
nguyện thề
Có chanh lòng bên tê
Quê người mưa nắng
hay nhà phai trong lòng
bên đây chân trời rộng
sức trẻ dài đổi dân
bên đây bao canh đời
cảm nhận lòng bão sung
mưa nắng quê người vẫn sâu nặng
niềm tin yêu trong cõi đời
có đời tựa sao mãi nơi chân trời
Lại buông câu hò
Ngọt vui hay bên nhau Như nhận câu
Vì yêu châu
Mạnh mẽ yêu phố thế
Mất dỡ phục câu thế
Ai đi không hẹn về
Sao đồng tình ai quê,
bên đi những nguyện kề,
Có chành lòng bên tê quê người mưa nắng,
Có con tình sâu nặng hay nhạt dài trong lòng.
Trên trời rộng,
sững trẻ dài đôi chân
Đến đây bao canh đời,
cảm nhận lòng bao sung
Mưa nắng quê người vẫn sâu nặng
Niềm tin yêu trong cuối đời,
tựa sao mãi nơi chân trời
Niềm tin yêu trong tối đời từ sáu mai
Nơi chân trời
Còn đêm nay ta với mình đi vào tình yêu
Để nhung nhớ đến trong muôn chiều,
Mai mốt này cuộc đời quanh hiu.
Xa nhau xin nhớ ngày bắt đầu xáo xuyên,
Xin nhớ người mong chờ âu phiên,
Xin nhớ đêm tiến đưa em đêm.
Ngàn ngày xưa trong sách sư đền ngàn ngày sau Khi tố cuốn kéo lên tiếng sầu Đâu thiếu gì cạnh biển lý nhau
Ra đi mang bóng hình của người con gái,
Trong bóng hình đôi rộng sông dài,
Hai mến yêu gánh mộ hình hài.
Em bé vụ già vui,
mai tính ca,
ưng bừng kiết tha.
Bàn tay ấu yếm một bàn tay,
làm sao nói say phụt này,
Thương tiếng thầm mộng đẹp rơi tay
Em ơi xin nhớ ngày ta cùng sành bước
Khi phố phường lên ngập ánh đêm
Đêm đổi cao luyến thương sau công đường
...
Ngày
về
muôn lòng ngỡ hoa
Ngày
về
thanh bình hoan ca
Non nước bột nhà tươi thắm mặn mà những tình đổi phá
Ngôi sân đầy nhà em bé cũ già vui bài tình ca
Vương vùng thiết thang
Bàn tay ấu yếm một bàn tay
Làm sao nói say phút này
Thương tiếng thầm mộng đẹp trời tay
Em ơi xin nhớ ngày ta cùng sánh bước
Mỗi
mùa xuân sang mẹ tôi gia thêm một tuổi
Mỗi mùa xuân sang ngày tôi xa mẹ càng gần
Rồi mùa xuân ấy,
tông trăng mê bay
Như gió như mây bay qua đời con
Như gió như mây bay qua thời gian
Ôi mẹ của tôi
Mẹ già như chuối trên cây
Gió lai mẹ rùng,
con phải mổ côi
Mổ côi,
tội lắm ai ơi
Đói cơm lỡ bước biết người nào lo
Đói cơm lỡ bước
biết người nào lo
Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi
Mỗi mùa xuân sang,
ngày tối xa mẹ càng dần
Dù biết như thế,
tôi vẫn phải tin,
tôi vẫn phải tin mẹ đang còn trẻ
Mỗi mùa xuân về,
mẹ thêm tuổi mới
Mẹ già như chuối trên cây,
vô lấy mẹ rùng
Thần cho lấy mẹ rùng
con thời mổ côi
Mộ côi
Mỗi mùa xuân về mẹ thêm tuổi mới,
mỗi mùa xuân mới
con mừng tuổi mẹ.
Mỗi mùa xuân mới
con mừng tuổi mẹ.
TÔI CHỜ VỀ ĐÂY LÚC ĐÊM VỚT LÊN
RẮNG MẶT TRƯỜI MƯA PHỔ XƯA BUỒN TÀI NGÔN
gót mòn tình dư hương ngày xưa
bao nhiêu kỷ niệm êm ai một tình yêu thoát trên tầm tay
Tôi trở về đây với con đường xưa Đầu bóng người thương cô nhân về đâu
Tiếng buồn trợt đầu đây
phong thư Công viên lạnh lùng hoang vắng
Ngọn đèn đêm đứng im cuối đầu
Bố đến thu đi,
cho lá vàng lại vẫy
Em theo bước về nhà ai đi
ân tình xưa đã lỡ,
thời gian nào bồi xóa,
kỷ niệm đầu ái đành lòng quên
lòng quên lòng quên Có nhân u sầu
em theo bước về nhà
lòng quên lòng quên có nhân u sầu
đối niềm chuyện tâm tư
người ơi
xin ghi nhạc lòng thương nhớ
Từ sớm giờ xuôi dòng nước biếc,
ngồi một mình trên chiếc xuồng con.
Anh nhìn hoài trên đám mà non,
sao không đi sớm,
anh còn đợi ai?
Đợi ai?
Em biết rồi mà.
Em hổng biết,
ủa
mà anh đợi ai làm chi dạ?
Anh đợi bởi vì...
Vì nghe em hát câu dân ca sông mà lòng anh thương quá
Tiếng ngọt ngào nào đóng đưa nhớ xa xưa
Trời trưa bóng dừa hẹn họ nhau tình quê hai đứa
Người mạ non hương tóc em biết bao kỷ niệm Nhắc lại thấy thương sao thật buồn
Lâu nay muốn qua thăm em Nhưng ngại vì cầu trẻ lặng leo
Tháng ngày tuổi đời trôi
theo níu chân nhào
Bác thêm mái đầu,
còn tìm đâu ngày xưa yêu dấu.
Đường về hai thôn cách xa,
thôn cơn do chiều.
Nhớ mùi tóc em hương đậm đà.
Lòng chờ buồn mênh mông,
dáng xưa tan theo giấc mộng.
Chắc người đã bước qua sông,
đang mùa lúa trò đồng rồng.
Làm sao em quên những ngày khi mới quen thân,
Bên góc đa giang rừng hai đứa ngồi tỏ tình yêu đương.
Anh thương tóc em bay bay trong chiều chiều,
gợi bao nỗi nhớ,
nhớ từng nụ cười ngây khơ thấm duyên mơ.
Chiều nguyên nắng đô về quê em phù xa bắc ngang.
Mình mình vù ngăn cách sông chờ đâu cách lòng
Mỗi lần nhớ anh sao nghe lòng
Ôi...
Ôi...
Ôi...
Anh lấy vợ rồi phải không?
Ba má ép anh lấy vợ
Chứ anh đâu có muốn
Lòng trời buông mảnh mông
Gián xưa tan kèo giấc mộng
Chắc người đã bước qua sâu
Đang mùa lúa trộn đồng đồng
Làm sao em buông
Những ngày khi mới quen tâm
Bên góc đa giang đường hai đứa ngồi tỏ tình yêu đương
Anh thương tóc em vai vai trong chiều diều gợi bao nỗi nhớ
Nhớ từng nụ cười ngây thơ thắm duyên mơ
Chịu nghiêng nắng đô về quê em phù xa bắc ngang
Tình mình dù ngăn cánh sông chớ đâu cánh lòng
Mỗi lần nhớ léo sao nghe lòng
Tình mình dù ngăn cánh sông chớ đâu cánh lòng
Mỗi lần nhớ nhau
Sao, sao mẹ làm?
Ai về là về núi ngự
Ai về là về sông Hương
Nước sông Hương con thương chưa cạn ở Chìm núi ngự
tìm bạn bay về
Người tỉnh quê,
ơi người tỉnh quê thương nhớ lắm chi
Ai ra xứ Huế thì ra
Ai về là về Vĩ Dạ
Ai về à về Nam Giao
Dùng Nam Giao còn cao mong đợi
trở về
trở về
sau vài mười hai
nghiệp
thương nhau rồi
thì xin tịt về mau
Chứ kèo mai tế bọng sẽ quá câu
Bạn con thương bạn chứ biết gợi sâu về nơi móa
ai
về lá về bên ngựa
Đến vang lâu còn sâu thương nhớ,
Khuyên bến ngựa còn đợi khách về.
Người tỉnh quê ơi, người tỉnh quê,
Có nhớ xin trở về.
Đến vang lâu
còn sâu thương nhớ,
Nhớ em bến ngữa còn đợi khách về
Người tình quê
ơi người tình quê
Đây bên hương giang
Sao vắng đỏ người sang Mưa gió miên màng nghe thấm lạnh chiều hoáng
Tôi nhớ tên nàng
không đếm được thời gian Nghe tiếng chuông chua vàng
Khơi lòng thương chưa tràn
Thương mãi tranh thưa
Thương giang hình người xưa
Câu nói ngây thơ
Đôi mắt buồn buồn mơ
Thương mãi cho vừa
em còn mong chờ
bao tình liêng lương
còn nữa đâu giờ em biết phương nào
Lời
nến yêu
càng khơi nhớ thương nhiều
Thương mai trăn thưa,
thương giang hồng người mơ
Đấy nến hương xưa tôi khép chặt tình thơ
tình thơ
nối
lại đường tơ trên
đên sông thiên lửa dưới răng còn tôi chờ
Hương mai trăn tưa thương giang hình người mơ mơ
Đầy nén hương xưa tôi khép chặt tình thơ
Cho đến bao giờ
ta nối lại đường tơ
Trên bên sông thuyền đưa,
dưới trăng còn tôi chờ
Cho đến bao giờ
ta nối lại đường tơ
Trên bên sông thiên đưa
Dưới trăng
còn tôi chờ
Sương trắng rơi vai tôi ướt lạnh mềm.
Chìm muông buồn rũ nhau bay về đâu.
Ngận ngơ lấu vượn gọi nhau.
Nào những khi ôm thép súng tê tay Đắm mắt theo bao hư áo thờ sai
Đời trốn xa buồn thương mẹ quảng gánh Em còn khéo sáng anh đèn tử sương mai
Mẹ biết á,
bây giờ
con ngồi hộ nhỏ,
Gió hèn mưa về.
Một khi con về quê ngoại xưa,
Để mẹ nhắn lời thăm
Đường làng cũ năm
nào khi con còn bé nhỏ Theo mẹ đến trường
Giờ đây con đường xưa còn đó Tông liệu vẫn gió ru buồn
Bận hành cuốn nên chẳng khó thăm nhau,
Nhưng có nhau như hơi thơ vào đời.
Tóc em có,
có thơm hương có mây,
Để anh nói chuyện ngày mai.
Bạn bè anh theo lầm tuổi ra đi,
*** đứa thân nghe tin trăng trở về.
Xin có em nguyện cầu cho đời anh,
Đám em chân cưng để mẹ con tương lai.
Đường làng cũ nắm nào khi con còn bé nhỏ,
theo mẹ đến trường.
Giờ đây con đường xưa còn đó,
Tông liệu vẫn gió ru buồn.
Bận hành cuốn nên chẳng khó thăm nhau,
Nhưng có nhau như hơi thơ vào đời.
Tóc em có, có thơm hương cọ mây,
Để anh nói chuyện ngày mai.
Bạn bè anh theo lâm tuổi ra đi,
*** đứa thân nghe kim trăng trở về.
Xin có em nguyện cầu cho đời anh Đá mềm chân cưng để mẹ con tương lai
Xin có em nguyện cầu cho đời anh Đá mềm chân cưng để mẹ con tương lai
Mời anh mời chị mùa xuân lên đây thăm tôi
Nơi xa xôi,
quất éo thừa người,
núi rừng,
nhịp mù sương.
Mời em một lần,
rời xa nơi đáng yên vui,
Lên đây thăm linh ở trên rừng Để cùng ngọt bùi xa chia
Hạnh phố xuân về vui sộn vui Chân người trên chân lụa la khoe
Sợ rằng đồn xá này chẳng ai thơm.
Ê tết lại không xìu mềm môi,
Không bánh,
không trà,
chẳng hát dưa.
Chắc lại mừng xuân bằng phần lương khô,
Đón giao thừa bằng đèn hòa châu rơi
Mời anh mời chị
Mời em lên đây thăm tôi
Thư Xuân đi tính đã bao ngày
Biết người nhận được chưa
Nhìn mai nở vàng,
lòng tôi sao nghe trời vơi
Xuân ơi xuân nếu chẳng vui gì
Hãy đừng,
đừng tìm đến chi
Hạnh phúc xuân về vui rộn vui,
Chân người trên chân lũa lá khoe.
Sợ rằng đồn xá nay chẳng ai tham
Ê tết lại không xìu mềm môi
Không bánh không trà chẳng hát dưa
Chắc lại mươi xuân bằng phần lượng phố
Đón giao tựa bằng đèn hòa châu rơi
Mời anh mời chị
Mời em lên đây thăm tôi
Thư xuân đi tính đã bao ngày
Biết người nhận được chưa
Nhìn mai nở vàng,
lòng tôi sao nghe chơi vơi
Xuân ơi xuân nếu chẳng vui gì,
hãy đừng,
đừng tìm đến chi
Nhìn mai nở vàng,
lòng tôi sao nghe chơi vơi
Xuân ơi xuân nếu chẳng vui gì
Tôi ở miền xa trời quen đất lạ
nhiều đông lắm hạ
nỗi tiếp đi qua yêu bóng ngang bão
Đời không *** tới đành việc cho tôi,
nhạc rình sao lắm lơi.
Đơn vị thương khi nằm trên đất rằng,
thèm trong hải hùng tiếng hát môi em,
tiếng hát ngọt mềm.
Người nâng linh khổ viết bởi câu ca,
vì tiền hay thiệt tha.
Xin đối diện một lần
bên tôi,
cho tôi yêu bằng hình hài đó không thôi.
Đến với tôi,
hãy đến với tôi,
đừng yêu linh
bằng lời.
Đêm nằm miền xa,
trời cao đất hạ,
trợt lên y lạ,
Nên viết văn chương góp tiếng hộ mưa
Ngoài kia súng nổ đốt lửa đêm đêm
Tầm đàn thấy tiếng em
Đến với tôi,
hãy đến với tôi,
đừng yêu linh bằng lời
Đêm nằm miền xa,
trời cao đất hạ,
trật lên ý lạ
Nên biến băn chương góp tiếng hậu phương
Ngoài kia súng nổ đốt lửa đêm đen
Tầm đạn thấy tiếng em
Biệt thì em