Lại một lần nữa...nó viết về cuộc đời
Biết bao câu từ đã từng ghi, có chắc đã thuộc lời
Từ nhỏ nó luôn nghĩ mình là một người thật đặc biệt
Trong thế giới này...nhưng...nghĩ lại thì....mất mặt thiệt
Cũng không cần thiết!!! Và đâu là cuộc sống bình thường?
Có bạn có bè làm cầu nối giúp nó tìm được định hướng
Có gia đình thân thiết thật sự nhận được ấm áp của tình thương
Thoát khỏi cảnh đơn phương, cạnh người con gái mà mình thương
Số phận khó lường...mơ thôi chứ có cái gì đâu
Mày bảo nó sướng khi được đi xa nhưng nó nói không làm gì nhau?
Có ai hiểu thấu...khi chưa từng được trải qua
Mười mấy năm dài biết bao kỷ niệm dù không muốn cũng phải xa
Người ta đang say giấc ngủ...lại chính là giờ nó tự kỷ
Lòng khó chịu, vò đầu bứt tóc ai chưa từng bị thì thử đi =]]
Tâm trí lướt qua hình ảnh...nó muốn trở thành trong tương lai
Nhưng tưởng tượng thì được mấy giây? mất một hơi chẳng vương lại
Vì hiện tại quá sa lầy...vào cái thứ gọi là cảm xúc
Đụng một tí á là tâm trạng, hay tự làm mình thê thảm chút
Để được thương hại, hoặc cố tìm kiếm cái gì đó
Ngó màn hình ngồi co ro, đúng hay sai? ngu á thì có
Biết mà....nhưng chẳng bao giờ thay đổi được
Liệu có ai nghe rồi nói mình khùng? là câu tự hỏi ngược
Nhiều khi, vô tình...đụng chạm gì đó ở trên người
Lại thấy chán nản nhắm mắt lại, miễn cưỡng rồi vên cười
Không phải căn bệnh có thể chết, nhưng mà lại nhiều không kể hết
Chính vài thứ đó từng biến đam mê của nó thành trò hề...mệt
Muốn biến mất đi cho xong...để linh hồn lưu vong
Mà bật youtube thấy hoàn cảnh khác...lại thấy mình cũng đủ sống
Chưa có đáng là gì đâu...cố bước tiếp thôi mày ơi
Tự khuyên bảo, tự trách mình, nhìn mà...nước mắt này rơi
Vẫn mỗi ngày...cố vui rồi buồn vẫn quay đều như chong chóng
Khi thì có gió làm nó yêu đời, khi lặng im và trống không
Cô độc mấy năm rồi...đắm chìm trong thế giới ảo
Lo bao đồng, thích vì người khác...lúc cần chẳng nói được lời nào
Và nếu ngày mai kiệt sức ra đi..."người đó" đến bất ngờ
Hôm nay phải gặp những người thân yêu, cố kìm giọt nước mắt phất phơ
Mang chất thơ...duy nhất có được...gửi lời xin lỗi đến em
"Anh vô dụng không đem lại được hạnh phúc cho em thêm"
Rong ruổi lê bước đến nơi thật xa, mong ánh sáng sẽ hiện hữu
Hay lại về nhà, ngủ một giấc dài chắc sẽ tới thiên thu
Điên nãy giờ rồi ha...chỉ là nếu thôi mà
Nó chậm rãi ngắm nhìn mọi thứ đang chạy một cách hối hả
Nó muốn bảo vệ điều tốt đẹp...muốn gạt bỏ sự thối tha
Nhưng bản thân lo còn không xong, thì làm được cái gì mà nói ra
Nó muốn hát cho cuộc đời...và muốn hát cho tình yêu
Giải tỏa cảm xúc những lúc buồn hay là bày tỏ điều mình yêu
Nó thích hát hơn rap...khó chịu dễ vơi hơn rất nhiều
Nhưng không làm được đành bật beat viết đôi ba dòng rap dù mất feel...
Outro:
Cuộc sống..."đơn giản" chỉ có thế thôi
Quá yếu đuối là 3 từ mà rất dễ gọi
Nhưng không vì vậy...mà từ bỏ đi niềm đam mê
Vẫn cứ sống bỏ ngoài tai những câu đại loại..."thằng này xàm thế"
Ừa đúng...số phận khác nhau mỗi người tự tạo
Cứ đi làm những gì mình thích dù có lúc sẽ hư hao
Nhìn mọi thứ bằng mắt thường...ngày mai chưa phải tận thế
Cảm nhận sự thật bằng con tim...coi buồn là bạn luôn cận kề