Đôi mắt em lặng buồn, nhìn thôi mà chẳng nói
Tình đôi ta vời vợi, có nói cũng không cùng.
Yêu hết một mùa đông, không một lần đã nói
Nhìn nhau buồn vời vợi, có nói cũng không cùng.
Trời hết một mùa đông, gió bên thềm thổi mãi
Qua rồi mùa ân ái, đàn sếu đã sang sông.
Em ngồi trong song cửa, anh đứng dựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa, một ngày một cách xa.
Đây là dải Ngân Hà, anh là chim Ô Thước
Sẽ bắc cầu nguyện ước, một đêm một lần qua.
Để mặc anh đau khổ, ái ân giờ tận số
Khép chặt đôi cánh song! Khép cả một tấm lòng!
Em là gái trong khung cửa, anh là mây bốn phương trời
Anh theo cánh gió chơi vơi, em vẫn nằm trong nhung lụa.
Em chỉ là người em gái thôi, người em sầu mộng của muôn đời
Tình em như tuyết giăng đầu núi, vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời.
Ai bảo em là giai nhân cho đời anh đau khổ?
Ai bảo em ngồi bên cửa sổ cho vướng víu nợ thi nhân?
Ai bảo em là giai nhân cho lệ tràn đêm xuân?
Cho tình tràn trước ngõ? Cho mộng tràn gối chăn?
Ngày một ngày hai cách biệt nhau, chẳng được cùng em kê gối sầu
Khóc chuyện thế gian cười ngặt nghẽo, cùng cười những chuyện thế gian đau.
Ngày hôm tiễn biệt buồn say đắm, em vẫn đùa nô uống rượu say.
Em có biết đâu đời vắng lạnh, lạnh buồn như ngọn gió heo may.
Môi em đượm sặc mùi nho tươi, đôi má em hồng chúm nụ cười
Đôi mắt em say màu sáng lạn, trán em để lỏng làn tóc rơi.
Tuy môi em uống, lòng anh say, lời em càng nói càng chua cay
Anh muốn van em đừng nói nữa, lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay.
Hãy xếp lại muôn vàn ân ái, đừng trách nhau, đừng ái ngại nhau
Thuyền yêu không ghé bến sầu như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng.
Hãy như chiếc sao băng băng mãi để lòng buồn, buồn mãi không thôi.