花 开 的 时 候 最 珍 贵 花 落 了 就 枯 萎
huā kāi de shí hou zuì zhēn guì huā luò le jiù kū wěi
Lúc bông hoa nở rộ chính là lúc đáng quý nhất, hoa kia rơi rồi sẽ xác xơ
错 过 了 花 期 花 怪 谁 花 需 要 人 安 慰
cuò guò le huā qī huā guài shuí huā xū yào rén ān wèi
Bỏ lỡ mất thời kỳ hoa đẹp nhất, biết trách ai đây, Bông hoa cũng cần có người an ủi
一 生 要 哭 多 少 回 才 能 不 流 泪
yì shēng yào kū duō shǎo huí cái néng bù liú lèi
Đời người phải khóc bao nhiêu mới có thể cạn lệ?
一 生 要 流 多 少 泪 才 能 不 心 碎
yì shēng yào liú duō shǎo lèi cái néng bù xīn suì
Đời người phải chảy bao nhiêu lệ mới thôi không đau lòng nữa?
我 眼 角 眉 梢 的 憔 悴 没 有 人 看 得 会
wǒ yán jiǎo méi shāo de qiáo cuì méi yǒu rén kàn dé huì
Chẳng có ai nhìn thấu được nét tiều lụy giấu ở khóe mắt tôi
当 初 的 誓 言 太 完 美 像 落 花 满 天 飞
dāng chū de shì yán tài wán měi xiàng luò huā mǎn tiān fēi
Lời thề khi ấy thật hoàn mỹ, giống như bầu trời cánh hoa bay
冷 冷 的 夜 里 北 风 吹 找 不 到 人 安 慰
lěng lěng de yè lǐ běi fēng chuī zhǎo bú dào rén ān wèi
Trong đêm lạnh lẽo, gió bắc thổi qua, tìm không thấy người an ủi
当 初 的 誓 言 太 完 美 让 相 思 化 成 灰
dāng chū de shì yán tài wán měi ràng xiāng sī huà chéng huī
Lời thề năm ấy quá hoàn mỹ khiến cho nỗi tương tư biến thành tro bụi
一 生 要 干 多 少 杯 才 能 不 喝 醉
yì shēng yào gān duō shǎo bēi cái néng bù hē zuì
Đời người phải cạn bao nhiêu chén rượu thì mới hết biết say?
一 生 要 醉 多 少 回 才 能 不 怕 黑
yì shēng yào zuì duō shǎo huí cái néng bú pà hēi
Đời người phải say bao nhiêu lần thì mới hết sợ bóng tối?
我 眼 角 眉 梢 的 憔 悴 没 有 人 看 得 会
wǒ yán jiǎo méi shāo de qiáo cuì méi yǒu rén kàn dé huì
Chẳng có ai nhìn thấu được nét tiều lụy giấu ở khóe mắt tôi
当 初 的 誓 言 太 完 美 像 落 花 满 天 飞
dāng chū de shì yán tài wán měi xiàng luò huā mǎn tiān fēi
Lời thề khi ấy thật hoàn mỹ, giống như bầu trời cánh hoa bay
冷 冷 的 夜 里 北 风 吹 找 不 到 人 安 慰
lěng lěng de yè lǐ běi fēng chuī zhǎo bú dào rén ān wèi
Trong đêm lạnh lẽo, gió bắc thổi qua, tìm không thấy người an ủi
当 初 的 誓 言 太 完 美 让 相 思 化 成 灰
dāng chū de shì yán tài wán měi ràng xiāng sī huà chéng huī
Lời thề năm ấy quá hoàn mỹ khiến cho nỗi tương tư biến thành tro bụi
冷 冷 的 夜 里 北 风 吹 找 不 到 人 安 慰
lěng lěng de yè lǐ běi fēng chuī zhǎo bú dào rén ān wèi
Trong đêm lạnh lẽo, gió bắc thổi qua, tìm không thấy người an ủi
当 初 的 誓 言 太 完 美 让 相 思 化 成 灰
dāng chū de shì yán tài wán měi ràng xiāng sī huà chéng huī
Lời thề năm ấy quá hoàn mỹ khiến cho nỗi tương tư biến thành tro bụi
花 开 的 时 候 最 珍 贵 花 落 了 就 枯 萎
huā kāi de shí hou zuì zhēn guì huā luò le jiù kū wěi
Lúc bông hoa nở rộ chính là lúc đáng quý nhất, hoa kia rơi rồi sẽ xác xơ
错 过 了 花 期 花 怪 谁 花 需 要 人 安 慰
cuò guò le huā qī huā guài shuí huā xū yào rén ān wèi
Bỏ lỡ thời kỳ hoa đẹp nhất, biết trách ai đây, bông hoa cũng cần có người an ủi.