Gió bắt lấy từng cơn thâu,
coi lòng Có chẳng người phương ấy,
vẫn trông Giang ngày dầu rơi bóng dần tà cua trăng
Lòng nhớ mong
Phút lên đường ai vuốt mái tóc
Nói rảnh rảnh chưa về mà thôi
Ngỡ đâu chi nhận được bức thư đã mất rồi
Từ đầu cô liêu,
tựa như canh liêu
Lòng này như đang xe toàn thấu đau
Thà người quay đi,
hứa chi
Giờ đây chỉ mình im ở lại
Nhung đau buồn giờ búa vây vì thương nhớ
Tiếng ai gào thế trong màn
Bên trên cao nàng thâu
Cơn sao đành nỡ chia quên nhau
Viết đến vài nỗi ru sầu
Trăm năm ta vẫn tha
Dẫu lần hồi thì vẫn luôn hoa vàng
Trăm năm ta vẫn hát,
dẫu luôn hồi thì vẫn luôn hoa vang
Khánh ngắm ly biệt người hát cho anh,
từng lời buồn đau xe
Thương mình anh thì sao giờ đi,
giờ thấy ngàn thu đành chia lia đôi
Đêm anh gặp, thay trọn mặt, đêm chỉ cáo nàng thông
Các sao đành nỡ chia với nàng thương
Viết nên bài nốt dũng,
trăm năm ta vẫn hát,
dẫu luôn hồi thì vẫn luôn hoa vang
Sâu lươn hồi thì vẫn luôn hoa vang
Vì đất nét vai đô đu sông trong nắng tàn vẫn hát
Sâu lươn hồi thì vẫn luôn hoa vang
Lên tận cơn thâu,
coi lòng
Có chẳng người phân tây,
phân trông Giang ngày dòng rơi bóng dưỡng tà cua trăng
Lòng nhớ ngóng
Phút lên đường ai vuốt, mái tóc
Nói rành nhanh trở về mà thôi
Ngỡ đâu chỉ nhận được bức thư
Đã mất rồi
Từ đầu cô liêu,
tựa như cành liêu
Lòng nghe như đang
Xe toàn thấu đau
Thà người quay đi
Hứa chi
Giờ đây chỉ mình yên ở lại
Buông đau buồn giờ búa vây
Tiếng ai gào thế trong màn,
bên trên cao nào thâu
Cơn sao đành nỡ chia cắt nâu
Viết hết bài nỗi lù sầu,
trăm năm ta vẫn hát
Dẫu lần hồi thì vẫn luôn hoa vang