Bài hát: Kẹt Trong Khu Phố - LOWER (Việt Nam)
Những kí ức là vết côn trùng, thoạt đầu tiên tưởng rất nhẹ
Nhưng quặn thắt cơn đau dai dẳng, chẳng hề biến mất lẹ
Ta cứ ngỡ vài người trong đó đã thành công dân của dĩ vãng
Nhưng quên lãng như một thành phố và họ phàn nàn với uỷ ban
Verse 1:
Tôi lại ghé vào cái quán Net tồi tàn, không gian sặc mùi thuốc
Nơi tụ tập một thời của những đứa trẻ lạc lối không lùi bước
Vẫn là những ngọn đèn hắt xuống mặt bàn phím đã trầy xước
Tường chừng trên đó có một sợi dây vô hình móc nối với ngày trước
Dắt chân đi ngược về 2010, một chiều thu trời vừa ráng đỏ
Tôi ngồi đăm chiêu trước màn hình, nhìn vệt nắng đang bị tán nhỏ
Vì đáng lẽ ra vào giờ này hai đứa nó đã phải tới
Sao cả tháng nay Tiên và Tuấn Thanh cứ khiến cho tôi luôn phải đợi ?
Tôi cứ nghĩ chắc hồi đó tụi nó đi ngắm những vì sao
Mà không về, mặc Trái Đất có xoay ngàn vòng trên quỹ đạo
Hay có thể người ngoài hành tinh đã ghé vào tai chúng thì thào
Xong bắt cóc chúng khỏi thực tại mà không cần dùng tới kỹ xảo
Nên kể từ đó, tụi nó cứ đột nhiên mất tích trong các niên đại
Tới mãi tận 10 năm sau tôi vẫn hoài nghi một cách điên dại
Chợt ngoài tiệm trời đổ cơn mưa, một người trú vô
Tôi tự hỏi rằng phải chăng người đó cũng lạc trong khu phố ?
Hook:
Đêm Bình Thạnh vắng hoe
Trong tiệm Net có vài ba người ngồi kế bên nhau lặng lẽ
Rồi chợt nhìn đại lộ vắng xe
Họ đưa tay lên một cánh cửa quá khứ, bâng quơ vặn khẽ
Verse 2:
Tôi thậm chí đã nhận ra Tiên trước khi Tiên bước vào cửa tiệm
Vậy là sau ngần ấy thời gian nó bị bắt cóc hay thử nghiệm ?
Tôi có nên bắt chuyện hay để tàn dư quá khứ đó ngủ yên ?
Ta đâu còn là những đứa nhóc sau cả khoảng đời mang đủ phiền
Nhưng Tiên đã kéo cái ghế ngồi kế tôi
Nở một nụ cười bí ẩn, điếu thuốc đặt kế môi
Dí ánh mắt vào màn hình, thở sợi khói phờ phạc
Đọc lướt mấy trang tin tức đứt quãng trong rời rạc
Một thoáng suy nghĩ lướt qua...
Tôi còn tưởng rằng Tiên sẽ hỏi tôi về Tuấn Thanh
Một cái tên chẳng mấy xa xăm nhưng cũng chẳng gần như đứng cạnh
Một cái tên khiến lồng ngực trái của Tiên ngày đó được vận hành
Và liệu tình yêu này còn sống trong những hồi ức đang phân nhánh ?
Chẳng còn kiên nhẫn để lặng thinh, tôi đành bật ra câu chào hỏi:
"Dạo này Tiên còn gặp nó không, giờ nhà nó ở đâu rồi ?"
Trời vẫn đổ mưa nhưng chẳng ai trú vô
Tiên chỉ tay lên tim, nói: "nó lạc trong khu phố".
Outro:
Chẳng ai biết ở Bình Thạnh chứa điều gì còn ẩn nấp
10 năm trước là màn đêm và những thanh niên nghiện ngập
Trên đại lộ, kế tiệm net, một con hẻm đang sửa sang
Hôm đó Tuấn Thanh nó không về nhà mà đi lang thang gần cửa quán
Gia đình Tiên ngày đó biết chuyện, phụ huynh nào mà không lo
Nên cả nhà chuyển đi chỗ khác nhưng kí ức là ngọn gió
Vô tình lướt qua mấy con hẻm từng chứa đầy ống kim tiêm
Nơi Tuấn Thanh ngủ 10 năm để tôi và Tiên đi tìm.