* 14 con người xếp gọn trong chiếc họp xung quanh Lạnh dần theo câu máy đều hòa đấu mắt Với màn hình vi tính trong đầu nhiều suy tính Từng sáng cho đến lúc chiều ta chẳng ai thèm mở lời Còn với ai giấu cách nhau chỉ vài bàn chân bước Ta dường như quên luôn cách nói chuyện Tiếng trần nên trở về với vài ngàn năm trước Ta cố tìm ra những phương án Mắt trần không phân biệt lịch thực giả Tất cả chỉ như là một cuộc buôn bán Những thứ ta trao như họ đều mặc cả Ta như con thú vì bụng đói mà kiếm ăn Nên chẳng mai bị bắt và giam cầm Ta lại nhớ rừng như bài thơ của thế lữ Có con hộ giữ đang bị nhốt trong văn phòng Và cứ thế ngày, ngày, tháng, tháng trôi qua mau Đống tề liệu đè nặng trên bàn đỏ đầy thân xác Tim ta đau Đôi hàng mi còn đông đầy nước Chảy ngược vào rồi tự khô đi Tần cảm xúc cũng dằn vắng lặn Khô khăn heo hóc rồi dằn vô trí Tiếng lồng cọc của bàn phim Cứ thế bao trùm cả không gian Đồng tiền là ông chủ biến mọi thứ thành công cụ Tự nguyện không oán và không than Ai rồi cũng chết, sống một đời Rồi cũng trở về với cho than Xin cho ta được một thời tự do Trước khi phải trở về với lo toan Ta bán thanh xuân của thời tuổi trẻ Mua an nhàng khi tuổi về già Bán cả những tháng ngày tự do Để mang bình yên nho nhỏ về nhà Bán luôn cả những lúc buồn tuổi Luôn cúi đầu sợ người kháng chế Đến khi gia tài trách thành núi Cũng chẳng mua nổi một niềm đam mê Bán thanh xuân của thời tuổi trẻ Mua an nhàng khi tuổi về già Bán cả những tháng ngày tự do Để mang bình yên nho nhỏ về nhà Bán luôn cả những lúc buồn tuổi Luôn cúi đầu sợ người kháng chế Đến khi gia tài trách thành núi Cũng chẳng mua nổi một niềm đam mê Ta muốn sống một đời phiêu bạc Nhưng trách nhiệm đè nặng trên vai Vì vua già có cả gian sơn Nhưng lại cô độc một mình trên ngai Thời gian kia là do ai bán Tự do đáng bao tiền một cân Ta dốc sức lau vào kiếm tiền Nhưng giờ lại để cho tiền buộc chăn Ta đã cố hết sức để không phải chết mất Nằm giữa ranh giới đói và khổ Tránh xa cơn lạnh lẽo cầm theo những tiếng mất Vang vọng trong góc căn nhà nhỏ Những lời họ nói toàn giả dối Nhưng sâu tâm trí một thằng nhỏ Tạo thành một dấu hỏi lớn giữa chén Mỗi khi ta tính truyền từ bỏ Cũng bởi vì cơm áo gạo và tiền Chúng luôn biết cách làm phiền Tên chủ nợ lại vừa sang thăm Tặng cho vài ba cú đấm đường quyền Liều thuốc tay một thời ta uống vội Tô mì gói hiếu hết trời mưa tung Làng hơi ấm tồn tại nơi cuốn phổi Động lực nhắc nhở đôi tay này chưa buông Ta càng lớn càng thấy mình dại Đánh mất mình trên quảng đường dài Niềm mơ ước của ngày thơ bé Khát xa với việc ta vẫn thường ngài Với tất cả sầu vương bí ải Đẩy cuộc đời ta vào chư hai Bao hoài bão nơi thì hiện tại Đổi lại thời giãi trong thì tương lai Ta bán thanh xuân của thời tuổi trẻ Mua an nhàn khi tuổi về già Bán cả những tháng ngày tự do Để mang mình yên nho nhỏ về nhà Bán luôn cả những lúc buồn tuổi Luôn cúi đầu sợ người khen chê Đến khi gia tài chất thành núi Cũng chẳng mua nổi một niềm đam mê Bán thanh xuân của thời tuổi trẻ Mua an nhàn khi tuổi về già Bán cả những tháng ngày tự do Để mang mình yên nho nhỏ về nhà Bán luôn cả những lúc buồn tuổi Luôn cúi đầu sợ người khen chê Đến khi gia tài chất thành núi Cũng chẳng mua nổi một niềm đam mê *