Bước sang ngày thứ ba,ông Phú hốc hát thấy rõ.Hai đêm thức trắng,ban ngày cố ăn một hai bát cơm mà nuốt không vào.Người ông phở phạt,hai mắt trúng sâu mất hết thần khí.Bước đi lào đào như sẵn sàng quỹ ngã bất cứ lúc nào.Với ông bây giờ,ngày đi quá nhanh.Cứ đến lúc mặt trời lặn là ông bắt đầu lo sợ.Bà Phú bảo các nhàn chạy đi gọi Long để bàn về việc đón ông Phú sang ở tạ bên ấy.Nhưng hôm ấy Long lên tỉnh chưa về.Còn bà Phú và thằng Hoành thì qua nhà cô con gái thứ hai là Kim.Vì tin vào luật vay trả cha ăn mặn con khát nước nên bà rất lo cho hai cô con gái.Cô con gái.Ở nhà một mình,ông Phú đâm chiêu,đi tới đi lui trên sân gạch.Chợt nghe tiếng quả kêu trên cảnh cây xoan.Ông giật mình ngờ lên.Vẫn con quả đen đậu chỗ cũ nhìn ông như thách thức.Ông lượm cục đất ném lên.Nó kêu mấy tiếng ai oái và bay vụt đi.Một lúc sau tình cờ ngó lại,ông lại vẫn thấy nó đậu ở chỗ cũ.Ông bực mình lắm.nhưng cố lỡ đi không thèm để ý đến nó nữa.Ông thơ thần,đi ra đi vào,cả ngày chỉ uống trà và hút thuốc lạo,cơm canh nuốt không vô.Bên ông,chỉ có mỗi con mèo đen làm bạn đồng hành,không rời ông một bước.Buổi trưa, ông Phú ra nằm trên cái võng căng ở đầu nhà,con mèo cũng nhảy lên nằm gọn trên lòng ông.Cách đầu nhà khoảng hai mươi thước,có cái ao nhỏ diện tích chỉ bằng hai chiếc chiếu.Ông Đào đã cả chục năm để thả cá giống.Con mèo đang nằm trên bụng ông,bỗng nhề răng gầm ngừ,rồi thét lên và phóng vọt lại phía cái ao.Ông phú trật mình xoay người,té bịch xuống đất.Ông dung thảy nằm yên,nhìn con mèo đen đang vống vẫy,gầm thét,dù chẳng thấy ai bên cạnh nó.Ông biết hồn mà hai mẹ con đang ở đó.Chỉ cách ông hai mấy bước và con mèo trung thành của ông đang ráng sức ngăn cản hai bóng ma không cho tiếng lạc phía gần.Ông toát mỏ hôi,muốn vùng dậy chạy vào nhà nhưng không chạy nổi.Bóng con mèo rớt xuống ngang.Nó cố gắng vùng quẩy ngôi lên nhưng rõ ràng quấn bàn tay vô hình *** nó xuống.Khiến nó cứ ngôi lên lại chìm xuống.Rồi chỉ trong khoảnh khắc con mèo bị ngộp nước không cử động gì nữa.Ông Phú nằm yên khát lâu,sợ hãi quá không đứng dậy nổi.Con mèo của ông đã chết đuối dưới đăng.Tim ông thịt lạc,mồ hôi vã ra đầy người.Ông vừa tiếc con mèo,vừa sợ cho chính mình.Mấy phút sau,ông mới viện tay vào cột nhà đứng dậy.Ông mở to mắt,từ từ tiến lại mở ao.Không ngờ vốt sát con mèo lên,rồi thơ thật bước những bước không hồn vào,ngồi trên bậc chạy.Ông mệt mỏi cất tiếng gọi,Thuần ơi!Thuần ơi! Thuần!Ông gọi hai ba tiếng,chị người làm mới nghe thấy,và từ dưới bếp chạy lên.Chị hốt hoảng nhìn con mèo ướt đẫm nằm chết bên cạnh ông.Mèo có sức khỏe dai rằng,ở nhà quê muốn giết mèo thì chỉ có cách chấn nước.Chị người làm ngơ ngác hỏi.Ôi trời ơi! Ông ơi! Sao ông giết con mèo hả ông?Ông Phú buộc miệng đáp.Tao có giết nó đâu.Ma giết chứ không phải là tao.Chị người làm trốn mắt nhìn ông vì chẳng hiểu ông nói gì.Chị đứng tần ngần một chút rồi nói.Không có con mèo này thì trộn đất tha hồn mọi lộng hành.Ông ơi,con đem con trôn con mèo ông nhé.Ông Phú lơ đã.Ừ,đem trôn đi.Từ đó cả ngày ông thơ thẳng như cải mất chí.Đi tới đi lui trên hẻ,nói lạm nhạc những câu vô nghĩa.Mất con mèo,ông cảm thấy như mất một người bảo vệ an toàn.Hồn ma giết được con mèo thì cũng có thể giết được ông.Nhớ lời phở dặn,Xế chiều ông lại ra nghĩa trang sau nhà,Thắp nhan khấn vái và chuẩn bị đi ngủ sớm để lấy sức.Người cứng đầu đến đâu mà gặp lúc nguy khốn,Cũng phải bám víu và lời cầu nguyện.Bà Phú trước khi sang nhà con gái đã dặn ông,Ở nhà ông cứ đi ngủ sớm đi nhé,Tôi xem cái kim một lát rồi tôi về ngay.Ông Phú cũng có ý định đi ngủ sớm,Vì ông nghiệm gia rảng hai đêm liền,Hồn ma chỉ hiện về quấy phá ông vào lúc gần sáng.Trưa nay,Cụ Lan Chiều đã đến bắt mạch,cắt cho ông bảy thang thuốc bổ,và dặn ông nên ngủ sớm để lấy sức,vì khi thiếu ngủ,người ta dễ sinh ra hoảng hốt.Ông Phu nói gì thì nói,Cụ Lan Chiều vẫn rất khoát không tin là có ma,mà chỉ quả quyết là thân thể ông suy nhược quá nên bị những cơn ác mộng làm khổ trong giấc ngủ.Cụ bảo,ma với quỷ toàn là chuyện hoang đường.Tôi năm nay đã ngoài 70,chưa biết mặt ngang mũi dọc con ma nó ra làm sao.Ông cứ ăn ngủ điều độ cho lại sức.Ma nó thấy ông nó cũng phải bỏ chạy.cũng phải bỏ chạy.Ông Phú bực lắm nhưng đành chịu vì không làm sao chứng minh được.Ông cũng mong Cụ Lan nói đúng chứ nếu tình trạng này kéo dàithì sớm một gì ông cũng sẽ chết cục vì kinh sợ hoặckiệt sức.Từ trong nhà cầm mó nhang ra quần sau,ông Phú bỗng nghe con quả đen trên cây xoan cư lênRồi bay theo ông,đậu trên cành bưởi ngay trên đầu ông.Ông nhìn lên,vừa bực bội vừa hoang mang,miệng cầu nhào su tay đuổi,nhưng con quả gan lì đứng yên nhìn ông.Ông thở dài cúi xuống,cố gắng lở đi và tiếp tục bước xuống con dốc dẫn ra nghía điện.Ông cần cầu xin Tổ tiên phù hộ,để ông và con cháu có thể ở lại căn nhà hương hỏa này,Nối tiếp nhau nhang khói phụ thờ Tổ tiên.Con quả trên cành bưởi lại kêu một hồi dài rất ai hoán,rồi bay vụt đi mất.Ông ngơ ngát nhìn theo,và từ đó nó không trở lại nữa.Nhưng,ông Bống giật mình kinh hãi,vì khi còn cách nghĩa trang mấy chục thước,Ông thấy hai cái bóng trắng của hai mẹ con,Làm hồi trên huộc ngôi mộ,trong làng khói sạch ba phụ dày đặc.Lạ nhất là bao nhiêu cây nhang dù không ai thắt mà đều bốc khói mờ mịt,khiến hai bóng người áo trắng ấy lúc ẩn lúc hiện,khi còn khi mất.Ông dun dậy bước lùi lại,lưng đập mạnh vào gốc cây,bó nhang rớt xuống đất lúc nào không hay.Ông đưa tay rủi mắt và nhìn lại thì không thấy hai cái bóng trắng đâu nữa.Làn khói dày đặc mới lúc nãy bốc lên cao trên ngôi mộ,giờ cũng tan biến hẳn,chẳng còn dấu vết gì để lại.Ông đứng ngơ ngát rồi thở vào mừng sợ,vì đoán đó chỉ là ảo giác do nói sợ trong lạc tạo nên.Ông cúi xuống nhặt từng cây nhang lên,lưỡng lử mấy giây rồi quay vào nhà,không *** ra nghĩa chạc nữa.Để thử lại cho chắc ăn,ông xuống bếp đưa bó nhang cho chị Thuần và bảoMày ra cắm mỗi ngôi mà ba que hương rồi thắp lên cho taChị Thuần ngạc nhiên hỏiHôm nay là ngày gì mà thắp hương hả ông?Ông Phú ẩm ở đángThì nhớ đến ông bà cha mẹ thì thắp chứ có là ngày gì đâuMày thì cứ hay có cái tật thỏi lôi thôi,đi điChị Thuần là người thích nói chuyện,nhưng biết tính ông Phú nóng này nên không *** nói gì,mặc dù chị thấy ông rất vô lý.Những người nằm trong nghĩa trang kia là dòng họ của ông,chứ có liên quan gì đến chị.Ông nhớ đến Tổ Tiên,sao ông không tự ra Tháp Nhan mà lại sai chị?Có điều hai hôm nay,chị thấy ông lẩn thẳng như người bất hồn,mặt mũi hốc hát tiêu điều,Nên chị cũng thông cảm vì đoạn là ông đang đau nặng.Thậm chí phải đón thầy thuốc bắc đến tận nhà mắt mạch và hốt thuốc cho ông.Sáng nay,chị đã hỏi bà Phú.Ông ốm hả bà?Bệnh gì mà bà có biết không bà?Bà Phú phân vân chưa biết trả lời ra sao thì chị người làm nói luôn.Hay là ông bị ma đẻ đấy bà?Bà Phú sợ tiếng đồn sẽ lan ra ngoài cho nên bà vội gạt đi.Mà với quỷ cái gì?Trái gió trở trời thì ốm đau là chuyện thường.Dứt lời bà bỏ vào buồn hỏi ông Phú.Hai mẹ con nó trôn ở đâu?Ông có biết hay không?Hay là ông chịu khó lên phố huyện hỏi thăm,rồi làm lễ phát tan cầu siêu cho mẹ con nó?Ông Phú bứng bình đáp.Cậu phải đào cái gì?Tôi đã bảo đã chắc chỉ là con tôi mà cứ phải bận tâm.Bà Phú trán nản bước ra,rục nhàn và thằng Hoành lên đường,đồng thời dặn chị Thuần ở nhà thường xuyên để ý xem chồng bà có cần gì hay không.Chị Thuần cầm bó nhang đi ra,ông Phú lấp lét theo sau,nhưng núp ở gốc cây xa xa theo dõi.xa xa theo dõi.Tuyệt nhiên,chẳng có chuyện gì.Hai bóng ma áo trắng không hề xuất hiện.Như vậy,rõ ràng là lúc nãy ông hoảng quá rồi đâm ra quáng gà.Chứ hồn ma nào hiện giữa ban ngày?Ông chờ chị Thuần đốt nhang khắp lượt rồi quay vào.Ông chạy nhanh vào trước để chịThuần đừng nhìn thấy ông núp sau cây bưởi.Con quạ đậu trên cành bưởi,ngay trên đầu ông mà ôngVì trời đã nhá nhem.Khi thấy ông bỏ chạy vào nhà,Nó mới kêu lên mấy tiếng,Làm ông giật lệnh,cào nhào trừng.Ông lên hẻ, Ngồi hút điếu thuốc lào, rồi vào buồng.Ông kinh hãi muốn đứng tìm,Vì thấy con quả đen,Đậu ngay trên cánh cửa sổ.Ở đầu giường ông,Ông rút chức hút ném mạnh,Nó mới kêu lên mấy tiếng,Và bay lên.Ông hạ liếp cửa sổ xuống,Trong giường ngủ lúc trời bên ngoài vẫn còn sáng rõ.Vợ ông chưa về,lại không có con mèo bên cạnh.Ông thấy căn buồng ấm u,bao trùm một nỗi sợ hãi đến giận người,mặc dù trời chưa tối hẳn.Ông nằm thao thức một lúc,thì trời bỗng chuyển ngư.Bên ngoài không gian tối sống lại,và gió nổi lên vụ vụ,dị dào trong các khoác la.Ông bỗng nghe vang vẳng có tiếng nói âm vang của hai mẹ con bên ngoài cửa sổ lúc đợt lúc mất.Con ơi,về với mẹ,con ơi.Bàn tay run lẩy bầy,ông kéo tấm chăn phủ kiếp lên mặt và nín thờ chờ đợi.Những phút kinh hoàng sẽ lại tái diễn như hai đêm vừa qua.Trong khoảnh khắc,mưa chút nước sối sản và từng ti chức trói lỏa như giận dữ.sau cả một tuần nắng gắt,nước đập ao ao trên mái ngói,gió thổi hắt nước từng đờm ẩm ẩm ở ghép cử.Ông Phú Nghĩ, vợ ông,đang bên nhà con gái,chẳng biết bao giờ mưa dứt để về với ông.Nằm một lúc không nghe tiếng hồn ma nữa,ông lấy hết can đảm bước xuống tháp đèn,vặn thật to để trên cái bàn cạnh đầu dường,nơi con mèo thường nằm ngủ.Nhưng gió lủa qua kẽ vách liên hồi,làm ngọn đèn cứ chậm chần sắp tắt.Ông lại bưng cây đèn lên,nhìn quanh,tìm một chỗ khuất gió.Đang loay hoay giữa nhà,thì chật có tiếng gõ cửa thình lình.Ông hút hỏa ngét lên,đánh rơi cây đèn xuống đất và mò mẫu bước lùi lại dưỡng,ngồi phịch xuống.Mới khoảng 7 giờ tối,gà chưa nên trốn,mà sau đêm nay,hồn ma đã hiện về gõ cửa.Tiếng đập cửa càng mạnh hơn rồi tiếp theo là giọng chị người làm dẫn trong tiếng gió.Ông ơi,con đây ông ơi,thuần đây,mở cửa cho con về.Ông Phú hoàn hồn đặt bàn tay lên ngựcvà thở phào đứng dậy.Ông tiến ra tháo then cửa.Một luồng gió cực mạnh đầy tung cánh hát nước đầm đìa vào mặt ông.Chị người làm chạy tuột vào rồi khép cửa lại.Nước mưa ướt đầm đỉa trên mái tóc,trên mặt và lan xuống áo chị.Chị hồn hề nóiTrời ơi! Sao ông không thắp đèn lên để tối thế này?Con lên con hỏi ông là con có cần sang nhà cô Kim đón bà về hay không?Hay là để bà ngủ bên ấy ạ?Ông Phú vẫn muốn giấu chuyện hồn ma.Lại càng không muốn người làm và các con biết mình đang sợ hãi bóng đêm.bóng đêm,cho nên ua đá.Chả biết bà mày muốn về hay ngủ lại.Bà con thì chắc muốn về đấy,nhưng mà mưa gió thế này thì chắc bà chả *** về một mình đâu.Con không đón thì chắc bà ngủ bên đấy luôn đấy.Ông Phúc ngợ ngủng nói,Thôi thế thì mày chịu khó sang đưa bà mày về vậy,tao có chuyện cần phải bàn với bà mày.Chị Thuần quay ra cửa nhìn trời ái ngại nhưng đành xuống nhà lấy áo tư.Đội mưa ra đi,ông Phú trở lại dưỡng.Bên ngoài từng ti chất vẫn lóe lên so dõi căn buồng ấm u của ông.Ông vừa kéo tấm chăn đáp lên ngực thì lại có tiếng đập cửa thình thình.Mà mỗi lần nghe tiếng đập cửa hoặc muốn đứng tim,ông ngóc đầu lên và hoàn hồn vì nghe giọng nói của chị Thuần vọng vào.Ông ơi,ông đừng ngủ vội ông nha.Bà dặn ông phải uống thuốc đã.Thuốc con đang sắc ở trên dưới bếp.Đợi nửa giờ nữa ông rót ra uống là vừa ông nha.Nửa giờ thôi ông ạ.Để lâu nó cạn hết đấy.Bà lại mắng con đấy.Thôi,con đi đón bà đây.Ông Phú dặn theo.Chịu khó đi nhanh nhanh lên.Vâng.Nhưng mà trời mưa to thế này thì chắc phải gần nửa đêm bà với mấy con mới về đấy.Ông uống thuốc đi nha.Rồi ngủ trước đi ông nha.Nằm lại một mình,ông Phú Lan Man nghĩ ngợi và cái cảm giác kinh sợ càng tăng lên.Bởi giờ này chỉ có mình ông trong căn nhà minh mông.Bên ngoài tiếng mưa bỗng dạo hẳn,chỉ còn lớt vớt rơi nhẹ trên mái ngói.Gió cũng ngừng theo,chỉ lâu lâu mới xào xạc qua những nhánh cây,những tàu lá chuối sau nhà.Hai đêm vừa qua,dường như ông không ngủ được chút nào.ngủ được chút nào.Giờ đây,đôi mắt cay nhất cứ mở ra nhắm lại,vô cùng mệt mỏi,mà vẫn không sao ngủ được.Nằm mãi càng mệt,ông quyết định xuống bếp canh chừng siêu thuốc bắc.Nhưng chưa kịp ngồi lên,thì cánh cửa trước bóng từ từ,mở ra,tiếng bản đề chậm dãi kêu lên khen khét.Một tiêu chớp sáng lẻ,Kéo theo cơn gió cực mạnh,đầy tung kính cửa chính,hắt nước ào ào vào tới tận giường chỗ ông đạp.Ông Phú đưa tay mút mạnh,rồi chối mắt nhìn ra.Hai cái bóng trắng của hai mẹ con đang từ giấy sân,sát tay nhau,chậm dãi bước lên thềm.Nước ngu chạy ngứt đậm địa từ đầu tới chân.Hai cái bóng trắng ấy cứ lờ lờ tiến vào,đi thẳng lại phía ông.Ông phú mắt trợn trừng,mồm há ra rồi ngã vặt ra sường.Miệng vẫn mở lớn nhưng không nói,không kêu được.Khi vào tới sường,hai cái bóng trắng bỗng thu nhỏ lạichỉ như hai con chim xẻ bay lượn quanh ông.Tỏa ra một sức nặng đè xuống khổng khiếp mà ông không tài nào vùng lên nổi.Ông cảm thấy như có tảng đá nghiêm cân đè trên mườiCần khắp đẻ chân vườn và bàn tay bóc chặt lấy cổ ông cho đến lúc ông ngặt thở và ngất đi không biết gì nữa.Lâu lắm ông mới tỉnh tạng,ông nằm im một lát,người nhẹ lâng lângvì không bị bóng đẻ nữa.Bên ngoài trời vẫn còn mưa lâm ***,ông thẫn thở bước xuống giường,lào đạo đi ra phía đầu nhà.phía đầu nhà.Chị Thuần đội mưa đi đón bà Phú đúng như lời chị dặn trước gần nửa đêm mới cùng bà Phú và thằng Hoành trở về.Nhàn thì ngủ lại bên anh chị Long vì mưa giậm sai rằnganh chị Long không cho nhàn về sợ bị cào lạnh.Đến nhàbà Phú không kịp thay quần áo ướt vào thẳng bùng xem ông Phú đã ngủ chưa.Bà ngạc nhiên không thấy chồng đâu.Bà đánh riêng, châm đèn,nhưng cái đèn ở vị trí thường lễ cũng không thấy.Bà lo lắng nhìn quanh,rồi cất tiếng gọi lớn.Ông ơi,ông đâu rồi?Không có tiếng trả lời.Chị Thuần từ dưới bếp chạy lao lên và lo âu nói từ ngoài cửa,cốt để bà Phú đừng mắng chị.Bà ơi,bà,bà ơi,lúc con đi á,con đang xắt thuốc.Con dặn ông là độ nửa giờ ông xuống bếp,rót da rồi uống.Nhưng mà chắc ông ngủ quên,ông để siêu thuốc cháy hết rồi bà.Bà phú đáp.Nhưng mà ông mày có trong nhà đâu?Mày sang buồn cái nhà xem sao?Xem ông mày có bên đấy không?Hay là chạy ra ngoài nhà cầu xem?Rồi bà gọi hoành,cả ba cùng sục xạo,mọi ngóc ngách trong nhà.Xem ông Phú ngủ ở đâu?Tìm mãi,gọi mãi, không thấy tiếng trả lời.Bà Phú bắt đầu lo sợ.Trời mưa gió thế này thì chắc ông không ra khỏi nhà.Hướng chi mấy hôm nay ông đang bị khủng hoảng tinh thần.Đời nào ông *** đi đâu một mình giữa đêm khuya.Chị Thuần bưng đèn dầu lên buồng ông bà Phú.Vô tình đạp phải mảnh thủy tinh của cách chụp đèn lúc nãy rớt xuống,vỡ tung trên nền gạch.Chị Hứt Hải chạy ra hẻ,lớn tiếng gọi.Bà ơi,bà,con mời bà lên ngay đây ạ.Bà Phú với cậu con út cùng chạy lao lên,nhìn cái đèn dầu nằm ở chân giường và những mảnh thủy tinh tung tué khắp nơi đưa mắt nhìn nhau.Không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong căn bồn này lúc cả nhà đi vắng.Chị Thuần sực nhớ ra bảo bà.Bà ơi,con quên nói với bà là hồi chiều ở nhà,ông chấn nước chết con mèo rồi.Con hỏi ông thì ông bảo là ma giết nó chứ không phải ông ạ.Bà Phú hốt hoảng kêu lên.Thật không?Ông...ông quái quý con mèo lắm mà.Sao...sao lại giết nó?Chị người làm lắc đầu đáp.Con...con...con cũng đâu có biết đâu.Con đang ở dưới bếp thì...Ông gọi con lên ra đầu nhà và bảo con đệ con trốn nó đi.Ông *** nó xuống riêng ao cá giống với bà.Bà Phú không nói gì nữa.Nếu quả thật như thế thì có lẽ chồng bà bị ma nhập thật rồi.Bởi không đời nào ông lại giết mất con mèo mà ông gắt bó bao nhiêu năm nay.Nghe chị Thuần nhắc đến cái ao cá giống.Bà Thảng Thốt bưng đèn chạy vội ra đầu nhà xem ông có bị rớt xuống ao không.Chị Thuần và thằng Hoành cũng vội vã chạy theo.Rồi cả ba cũng thở vào nhẹ nhõi thì không có gì.Chị Thuần bà ông...Ông có ngã,chắc cũng không sao đâu bà.Bà phú thở dài trở lại đứng trên thềm nhà và gọi lớn.Ông ơi!Ông ơi!Bà sật nhớ đến những câu chuyện kinh dị bà nghe hồi còn nhỏ.Là ma hay giấu người trong bụi rộng hay dưới bờ ao.Ngày xưa bà không tin những chuyện hoang đường đó.Bây giờ bà tự hỏi biết đâu đó là những chuyện thật.Cả ba cái miệng cùng khất tiếng gọi,nhưng tiếng kêu của họ chỉ tan biến trong mặt đêm âm u mà thôi.Thật ra thì ông Phú không đi đâu cả.Trong lúc cả nhà nhốn nháo tìm ông,thì ông đang ở ngoài nghĩa địa vườn sau.Tối nay,sau khi bị hai cái bóng trắng xuất hiện và đè lên người ông trên giường,ông ngất đi một lúc rồi tỉnh dậy.Ông thơ thẩn ra đầu nhà,lấy cái sẻ,rồi lầm lỗi tiến ra nghĩa điện,mặc dù trời vẫn đang mưa giả dích.Bên cạnh ngôi mộ của cha ông còn một khoảng đất trống.Ông sắn nhát sẻ đầu tiên xuống đất,rồi cứ thế, Cứ thế,hì hục đào dưới trời mưa phụt và gió bốc thổi từng cơn bốt giá.Tuổi tuy đã cao,đất lại nặng vì đã biến thành bỏ lưỡi xẹp.Nhưng đêm nay,có một sức lượng phi thường nào đó nhập vào đôi cánh tay ông.Khiếp chỉ một khoảng,sau,ông đã hình thành,rất nhanh,một cái huyệt hình chữ nhật,cùng kích thước với những cái huyệt khác.Ông sẽ xây cho Tuyết,người con gái bạc mạnh mà ông đã hất thủ,một ngôi mộ già trong khu Nghĩa Trang gia tộc,để trả mót nợ tỉnh Nam Sư.Giờ này đang làm ông ân hận.Trời đã tối hẳn,mưa lại tuôn xuống xối xa,nhưng ông cứ cắm đầu ham hở đào,sắn từng mạng đất lớn hắt lên hai bên,bắn văng lên cả mấy ngôi mộ xây kế cận.Nghĩa Trang ở vào thế đất trũng,nước trên vườn liên tục chảy ảo xuống.Ông đào tới đâu,nước tràn vào huyệt tới đó.Người ông ướt đẫm từ đầu đến chân.Nhưng ông không giữ tay,không mệt mỏi.Vợ con ông và chị người làm,chẳng bao giờ hình dung giờ này.Giữa đêm khuya,ông ra Nghĩa Địa đào huyệt.Cho nên cả ba người cứ tìm quanh quần trong nhà,dưới bếp ngoài sân và vạch các bụi rậm trong vườn xem ma có giấu ông trong đó hay không.Không thấy gì,bà Phú cầm đuốc chạy sang mấy nhà hàng xóm hỏi thăm.Bà hỏi thăm cầu may thôi,chứ xưa này đã mấy khi ông Phú sang chơi bên hàng xóm,nhất là ban đêm.Đối với ông,đa số những gia đình láng giềng đều nể sợ,nhưng trong lòng họ không ưa bởi ông vừa giàu vừa hét dịch.Họ không ưa,mà chính ông cũng chưa bao giờ thân thiện với họ,vì ông vẫn chủ trương không nên ngồi chung với đám củng đinh,chúng nó sẽ lợn mặt.Bà phú vào gõ cửa mấy căn nhà lên cận,ai cũng ngạc nhiên lắc đầu.Bà giêm giếm nước mắt cảm ơn hàng xóm,rồi quay về.Cơn mưa vừa ngớt từ một lúc,bây giờ lại trở nên nặng hạt.Hắt nước từng đợt vào mặt bà.Bà hát hơi mấy cái liền rồi bảo chị người làm.Thôi,ngủ lên một sức đi thuần hạ.Gần sáng đến nơi rồi.Ngủ đi rồi mai đi,rồi mai mình tính.Dứt khoát sáng mai thì chắc ông mày sẽ phải sang ở tạm bên nhà thằng Long rồi.Chị người làm,vừa ngáp vừa nói.Vâng,con mệt quá vậy ạ.Về mau đi bà.Con đốt sửa, con đốt lửa con sửa cho bà.Bà không khéo cả mất bà,tại bà với con rầm mưa cả ngày rồi.Ông đi đâu rồi chắc sáng mai ông cũng phải về thôi.Bà Phú không nói gì nữa.Xưa khi chồng bà thường vắng nhà cả mấy ngày liền,bà có bận tâm bao giờ?Bởi biết ông lên phố huyện vui thú cô đồng.Đêm nay bà lo lắng chỉ vì mơ hồ,cảm thấy có chuyện bất thường đang xảy đến với ông.Về đến nhà bà thay vội bộ quần áo rồi vào buồng lên giường nằm.Và cứ nung nấu mãi một câu hỏi trong đầu là chồng bà đi đâu giữa nửa đêm về sáng thế này.Bà nhớ lại hai hôm nay,lúc nào cũng nghe ông bảo là ông gạt ma.Hay là thật sự ma đem ông giấu ở đâu?Nếu đúng như vậy thì đành phải đợi sáng mai vậy.Vì ban ngày khi mặt trời lên,ma sẽ phải lui về cõi âm của chúng.Trừng đó,ông Phú sẽ tự tìm về nhà.Bên ngoài mưa vẫn rơi đều đặn,những giọt buồn tênh trên mái ngói và trên những trọm lá cây rậm rạp ngoài vườn.Mệt quá,bà Phú thiếp đi lúc nào không hay.Bà ngủ được bao lâu,nhưng lúc tròn tỉnh dậy thì trời vẫn chưa sáng rõ,nhất là mưa đêm còn chưa dứt hẳn.Bà đưa tay rủi mắt và ngạc nhiên vui mừng thấy ông Phú đang ngồi ở đuôi giường.Bên ngoài cái mồng màu trắng độc xoay lưng lại phía bà.Bà ngồi bật dậy và lên tiếng trách.Ông đi đâu cả đêm mà tôi tìm mãi vậy?Ông Phú vẫn ngồi yên không đáp,không quay lại,giáng điệu rất ổn dũng.Bà Phú gắt nhẹ.Ơ hay,thôi vào ngủ đi.Sao lại ngồi ngoài đấy cho mũi nó cắn à?Vừa nói,bà vừa đưa tay định kéo ông vào mồng,thì ông lạng lạng đứng dậy,lẫn thứng bước ra cửa.Bà bật bội, tụt xuống giường và nói,Ông đi đâu đấy?Còn sớm mà,sao không ngủ lên một dấp đi đã?Ông Phú vẫn chẳng nói gì,ông bước nhanh ra hẻ,rồi vòng qua hong nhà.Bà Phú sỏ được đôi quốc để chạy theo,thì ông đã ra tới đầu nhà và đi ra vườn sau.Mặc dù đường trơn ướt tối tăm,lại thoai thoải sóc rất dễ ngã trong những ngày mưa,nhưng ông Phú vẫn bước thoan thoát,dường như không muốn bà vợ bắt kịp mình.Bà Phú ra tới hiên sau,thì bóng ông đã thấp thoáng ở cuối con dốc nối liền nghĩa trang.Bà bực mình toan quay vào nhà bỏ mặt ông,nhưng lại thấy tội nghiệp,vì bà biết chắc ông đang bị khủng hoảng tinh thần một cách chậm chậm.Bà thở dài lát đầu rồi tìm cây gậy trống lần ra nghĩa địa để kéo ông vào ngủ.Nhưng ra đến nơi,trong không gian mờ mờ của buổi sáng tinh xương,bà nhìn quanh thì lại không thấy ông đâu nữa.Tiến sâu vào thêm chút nữa,bà mới giật mình thấy đất bồn văng tung phủ lên cả mấy ngôi mỏ cũ.Cứu mổ thấp và cất tiếng gọiÔng ơi,ông đâu rồi?Ông làm cái gì ngoài đây ông ơi?Không có tiếng trả lờiBà mở to mắt chăm chú nhìn quanhRồi bỗng hét lên giữa không gian vắng lặngÔi trời ơi, ông ơiSao đến nỗi như thế này?Tiếng khóc thống thiếtTan nhanh trong tiếng mưa rơi và gió thổiNhân ơi,Hoành ơi,bố chết rồi các con ơi,dạy ơi ông ơi.Bà vừa phát hiện một cái huyệt mới đảo,nước ngập gần tới miệng và sát ông Phú,chồng bà,nổi lạnh bệnh trong đó.Thì ra,ông đã bị ngọt nước chết đuối trong cái ngược do chính tay ông hỷ hụt đào.