ĐĂNG NHẬP BẰNG MÃ QR Sử dụng ứng dụng NCT để quét mã QR Hướng dẫn quét mã
HOẶC Đăng nhập bằng mật khẩu
Vui lòng chọn “Xác nhận” trên ứng dụng NCT của bạn để hoàn thành việc đăng nhập
  • 1. Mở ứng dụng NCT
  • 2. Đăng nhập tài khoản NCT
  • 3. Chọn biểu tượng mã QR ở phía trên góc phải
  • 4. Tiến hành quét mã QR
Tiếp tục đăng nhập bằng mã QR
*Bạn đang ở web phiên bản desktop. Quay lại phiên bản dành cho mobilex
Tự động chuyển bài
Vui lòng đăng nhập trước khi thêm vào playlist!
Thêm bài hát vào playlist thành công

Thêm bài hát này vào danh sách Playlist

Bài hát hon ve trong gio - phan 3 do ca sĩ Nguyen Ngoc Ngan thuộc thể loại The Loai Khac. Tìm loi bai hat hon ve trong gio - phan 3 - Nguyen Ngoc Ngan ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Hồn Về Trong Gió - Phần 3 chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí.
Ca khúc Hồn Về Trong Gió - Phần 3 do ca sĩ Nguyễn Ngọc Ngạn thể hiện, thuộc thể loại Thể Loại Khác. Các bạn có thể nghe, download (tải nhạc) bài hát hon ve trong gio - phan 3 mp3, playlist/album, MV/Video hon ve trong gio - phan 3 miễn phí tại NhacCuaTui.com.

Lời bài hát: Hồn Về Trong Gió - Phần 3

Lời đăng bởi:

Dạo ấy,ông đã có ba con rồi,nhưng vẫn đam mê cái thú cô đầu trên phố huyện.Chò tiêu khiển cuối mùa này lôi cuốn ông,không phải vì ông thích văn chương thơ phú hay ghiền tiếng chống trầu nhịp phách,mà chỉ vì nhà hát có những cô đào diệu trẻ trung lúc nào cũng tựa má kể vai thân thiết với ông.Gọi là đào diệu bởi những thiếu nữ ấy không phải là ca nhi,họ chỉ vì túng thiếu,không phải là ca nhi.Họ chỉ vì túng thiếu phải bỏ nhà quê lên thành phố,tắp vào những nhà hát để làm công việc hầu rượu và quạt mát cho quan viên đến thưởng thức.Ông Phú là một trong những quan viên lắm tiện,thường xuyên ghé chơi vào những ngày rảnh rỗi.Ông có xe kéo riêng,từ làng Vạn Yên lên phố huyện chỉ mất khoảng 3 tiếng đồng hồ.Ông hách dịch lắm,nhưng phóng tay xài rộng nên trụ chứa rất quý trọng và ra sức chiều chuộng.Họ giao ông cho cô đảo Tuyết mới ngoài hai mươi,vào nghề chưa đầy nửa năm.Tuyết phục dịch ông chú đáo lắm,từ lời ăn tiếng nói,ráng đi ráng đứng,từ kết quạt nan cầm tay phe phẩy liên tục cho ông,tới cốc rượu nồng nâng lên miệng ông,khi ông kê gối ngả đầu trên đùi cô.Sự trung động xác thịt dĩ nhiên không thể dừng lại ở đó.Lần nào trước khi giã từ,ông cũng ngủ với cô một đêm rồi mới chia tay hẹn gặp chuyến tới.Bà Phú cũng biết cái thú của chồng,nhưng chuyện ấy không làm bà bận tâm nhiều lắm.Bởi ông làm ra tiền thì đi ngang về tách để dại sầu một tháng đôi ba ngày,cũng không có gì quá đáng đối với đàn ông thời ấy.Bằng đi một thời gian ông Phú không lên phố huyện vì chuẩn bị ra tranh trước ông Nghị,gọi là tranh nhưng có phải tranh với ai đâu,đó là thứ nghị hách, nghị gật,ngồi làm bù nhìn để diễn tuồng dân chủ cho thực dân Pháp mà thôi.Quan tỉnh, quan huyện hỗ trợ sau lưng là tất nhiên ông thắng cử,ngây ngang vào ngáp trong nghị trường.Có điều ông Phú cũng phải bỏ thì giờ học chứ quốc ngữ và mấy câu tiếng Tây,vì chẳng lẽ vào nghị trường mà không biết đọc biết viết.Ông say mê, trức trọng quyền cao,thú cô đầu dường như ông quên hẳn.Cô đào tuyết ở phố huyện ngóng cổ trở ông mãi,không thấy tâm hơi.tâm hơi.Ông không lên thì cô không có tiền,mà nhà chứa cũng mất nhiều lợi tức.Cô dò hỏi cả tháng trời mới biết ông ở làng Vạn Yên.Đánh đò mãi cô đánh liệu thuy xe kéo về làng tìm ông.Tất nhiên cô không *** đến thẳng nhà.Cô rừng chân ở ngoài cánh đồng làng,mướn một đứa béđang thả rìu gần đó,bảo nó vào gặp riêng ông Phú,nhắn ông ra góc cây đa cho cô gặp.Làng nàyThì già trẻ lớn bé ai mà không biết mặt ông Phú,cô dặn đi dặn lại thằng bé rằngNày,mày phải gặp cho bằng đựa ông Phú rồi hẳn đưa cái mảnh giấy này nhéNhớ chữa,đừng có bà ai cũng đưaNhất là nếu gặp bà Phú thì về làng đi ngayPhải đưa tận tay cho ông Phú,bảo là...Bảo là có cô Tuyết đang đợi ở góc cây đa đầu làng ấyThôi đi đi,nhanh chân lên một tí nhéĐưa giấy rồi ra đây tao cho thêm tiền nhéThằng bé nhận tiền và mảnh giấy,bỏ luôn cái diều chạy thẳng vào làng Vạn Yên.Nó cũng biết ông Phú,nhưng vì là con nhà cụng đinh nên chưa bao giờ đặt chân vào nhà ông.Nó đến trước cổng nhà ông,dừng lại thở,mồ hôi nhễ nhại khắp mặt và lưng áo.Trong sân nhà ông hôm nay lố nhố cả chục người,rồi lại có cả ô tô trên tỉnh xuống,làm nó càng sợ không *** vào.Khoảng thời gian này ông Phú bận lắm vì đang chạy chức nghị viên.Chờ đến hơn một tiếng đồng hồ thằng bé phân vân không biết làm sao.Quay lại góc đa nói thật với Tuyết thì sợ cô đòi lại tiền.Mà xong vào nhà gặp ông Phú thì liều lĩnh quá.Nhớ Phật ý ông,ông tát cho thì xưng mặt.Nó cứ đứng sớ sớ mãi ở ngoài cổng.Cho đến khi chị Thuần xách giỏ đi mua thêm rượu.Thấy cử chỉ lấm lét của nó cất tiếng hỏi.Này,mày con nhai thế?Làm gì mày cứ thập thò ở đây thế này?Ăn trộm hả?Xéo ngay không chết bây giờ đấy nhá!Thằng bé sợ hãi đáp.Cháu hỏi thăm ông Phú ạ.Chị Thuần mắng.Ơ,cái thằng này láo thật.Mày là đứa nào mà mày *** hỏi thêm ông Phú?Cút đi,ổn đòn bây giờ đấy.Thằng bé luống cuốn đáp.Cháu cần đưa cho ông Phú mảnh giấy này ạ.Nó rút trong cặp quần miếng giấy nhỏ đã nhòe nhuệt vì mồ hôi.trao cho chị Thuần rồi bỏ chạy.Chị Thuần không biết chữ nên đứng nhìn đăm đăm một lúc rồi quay vào đưa cho anh Long,con trai đầu lòng của ông Phú.Mảnh giấy chỉ ngọt ngọt mấy chữ.Ông ra ngay cho em gặp,em đang chờ ở gốc cây đa,có việc cần.Tuyết.Long đọc lướt nhanh rồi cất vào túi.Anh không biết Tuyết là ai mà lại đòi gặp bố mình.Anh lưỡng lựa một chút rồi vào nhà mời ông Phú ra mãi sau vườn và đưa cho ông mảnh giấy.Ông Phú đang lúc say xưa với công doanh sợ nghiệp,nghĩ đến tương lai ông nghĩ nên lập tức nổi nóng, nghiến giang bảo.Cái con * này,ai cho phép nó xuống tận đây tìm tao?Láo thật!Rồi ông vò mảnh giấy quăng mạnh xuống góc cây.Long ngước lên hỏi bố.Cô ấy là ai mà tìm bố?Bố có định ra gặp cô ấy không?Ông Phú gắt.Gặp làm gì?Nó là cái con đào rượu ở nhà hát cô đầu trên phố huyện.phố huyện.Tao mà gặp thì tao vả ngay trong mấy cái."Rứt lời, ông Toan quay vào nhà vì khách đang chờ ở bàn tiệc.Nhưng Long níu lại và ôn tồn nói,Bố ạ,bố không ra gặp cô ấy ngộ nhớ cô ấy đến thẳng đây thì làm sao?Bố sắp sang nghị viên.Hôm nay nhà mình đông đủ quan viên chức sắc,chẳng may cô ấy đến làm ẩm mỹ lên thì thì còn ra làm sao?Nhưng ông Phú cũng vừa sự nghĩ ra điều ấy.Đường hoạn lộ của ông đang thanh thang,không thể để một đứa con gái nghèo hèn làm vướng chân ông.Nhưng ông vẫn cứng rắn chấn an con trai.Nó chả *** đến đây đâu,có mà uống thuốc liều.Long tha thiết nói,Bố ạ,cô ấy đã từ huyện xuống làng ta,thì sợ gì mà không đến thẳng đây.Chẳng qua vì cô ấy ngại mẹ con thôi,nhưng nếu bố không ra gặp,thì thế nào cô ấy cũng đến.Ông Phú đâm chiêu cuối đầu.Long lại đề nghịHay hay là bố để con chạy ra xem sao.Con sẽ nói khéo với cô ấy bảo cô ấy đừng đến đây.Bảo cô cứ về đi.Rồi nay mai bố sẽ lên huyện gặp.Ông Phú ngợ ngùng nhìn con.Ờ con tính thế cũng phải.Con đi hộ bố đi.Bảo với nó dứt khoát từ nay không được lai vãng về đây nữa.Mai kia bố lên huyện.Bố sẽ cho nó một trận.Lòng gật đầu cuối lượt mảnh giấy mà vừa rồi ông Phú đã vứt vào góc cây,rồi anh tất tà chạy ra cánh đồng làng.Từ xa anh đã thấy tuyết đứng dưới góc cây,nón cầm tay,phe phẩy.Anh chạy lao lại thở hồng học vì quãng đường khá xa mà anh lại cố đốt thời gian.Thời gian,Tuyết ngừng quạt,chối mắt nhìn Long nhưng không *** hỏi.Long đứng lại,cố lấy bình tĩnh và lên tiếng.Cô, cô là cô Tuyết phải không ạ?Vâng ạ,tôi đây.Xin lỗi ông, ông là...Tôi,tôi tên là Long.Bố tôi nhận được mảnh giấy của cô nhưng bận lắm,không ra gặp cô được.Dứt lời,Long dơ mảnh giấy nhào nát ra trước mặt Tuyết.Tuyết thất vọng ngồi bệt xuống đất trên nhánh cây cổ thụ.Cô buồn giàu hỏi,Thế ông Phú có nhắn gì tôi nữa không?Long vốn biết bố mình nóng tính,đôi khi không dành được cơn giận,nên anh tội nghiệp bảo Tuyết.Bố tôi chỉ bảo là từ nay tuyệt đối cô đừng có về làng tìm bố tôi.Bố tôi không bằng lòng như thế.Gặp là gặp ở nhà hát chứ sao cô lại về tận đây?Nhớ mẹ tôi biết thì làm sao?Tuyết ứa nước mắt sụt sồi đắpTôi...tôi không muốn lê thần về đây đâuChẳng qua là vì tôi...tôi...tôi có màn với bố anhNên...nên mới phải xuống tìmChứ tự dưng tôi lạnh lội về đây làm cái gì?Có chữa thì...Chứa thì tất nhiên là nhà hát người ta đuổi tôi đi rồi.Chứ ai mà cho hầu diệu nữa.Bây giờ thì bụng,bụng còn bé thì còn nán được.Chứ tháng sau, rồi tháng sau nữa,giấu làm sao được với thiên hạ.Ông nghĩ coi, tôi thì tôi không nhà không cửa.Nhà hát đuổi tôi đi thì tôi chả biết làm thế nào mà sống qua ngày để sinh đẻ.Vạn bất đắc dĩ,tôi mới phải liều xuống đây thưa thận với bố anh.Cô nghẹn ngào dừng lại,Long mổi lòng nhìn cô gái tội nghiệp.Cô còn trẻ lại có nhan sắc mạnh mà,bố cô say mê là phải.Long rè rạt hỏi,thế bây giờ cô tính thế nào?Cô định gặp bố tôi để làm gì?Tuyết đã dự định trước, giành mạch kể.Tôi,tôi bây giờ tôi,tôi lâm vào bước đường cùng rồi.Nên mới phải ngửa tay nhờ kệ bố anh.Đẻ xong,tôi sẽ đem con tôi cho các bà sơ.Rồi tôi đi làm thuê làm mướn nuôi thân.Tôi không có *** làm viện bố anh nữa đâu.Tôi chỉ cần từ đây đến ngày ở cử thôi.Long hiểu ra xúc động vì hoàn cảnh dở dàng của cô gái do bố mình gây nên.Anh thọc tay vào túi,nhưng không có đồng bạc nào vì anh không hề giữ chủ trước.Anh dịu dàng bảo.Hãy bỏ diệu giàng bảo.Hay là thế này.Tại bố tôi không biết là cô có mang với bố tôi.Bây giờ cô cứ ngồi đây,cô cứ ngồi đợi đây.Để tôi chạy về cho bố tôi hay.Thể nào bố tôi cũng ra gặp cô.Tuyết thở phào nhẹ nhõm.Vâng,vâng.Chăm sự nhờ anh.Anh đi nhanh hộ tôi một tí nhé.Tôi chờ.Long toan chạy thì tuyết lại thêm.Nhược bằng như là bố anh bận quá không ra được,để gặp tôi thì nhờ anh nói khéo.Tôi chỉ xin ít tiền thôi,để tôi sống qua ngày chờ ngày sinh nở thôi.Long gật đầu rồi lập tức chạy lao vào làng.Anh vẫn biết ông Phú ham thú trăng hoa,nhưng anh không ngờ anh sắp có một đứa em cùng cha khác mẹ.Về tới nhà mồ hôi mổ kê nhễ nhại,anh lại làm hiệu gọi ông Phú ra sau vườn và kể lại đầu đuôi,đồng thời dục bố ra gặp,nhưng ông Phú gạt đi.Quần lao lếu,nó bảo nó có chữa à?Đã chắc gì nó có chữa với tao.Cái thứ mèo mà gà đông ngủ hết người này đến người khácthấy tao có tiền,giờ trò vòi vĩnh.Kệ mẹ nó!Rồi ông quay gót vào nhà,Lâm chạy theo níu kéo.Bố ơi,không phải con của bố thì đời nào cô ấy lại mò về tận đây?Ông Phú phất tay,mày ngu lắm con ạ,làm cái nghề đào rượu như nó phải biết mánh khoe chứ.Rồi mày xem,nó sẽ vác cái bộng chữa đi vòi tiền tất cả mọi thằng đàn ông đã đến cái nhà hát ấy.Gặp ai nó cũng sẽ bảo là con người ấy.Tao già đâu rồi,tao không có già ai.Lông đứng thừa người một lúc rồi nóiNếu thế thì để con chạy ra bảo cho cô ấy biết để cô ấy quay về huyện cả tốiBắt người ta chờ khổ thânVà lại cô ấy đã có công mò về tận đây thì cũng nên biếu cô ấy một ít tiền chứ bốÔng Phú gây gắt xua tayĐã bảo là kệ nóMày cứ hay mua việcTao không raMày cũng không raNó sẽ phải về,chỉ biết chừng nó lại đi tìm thằng khác để báo tin là có chữa.Tiền bạc tao không tiếc,nhưng giúp nó một lần nó sẽ quen mùi thấy mùi ăn mãi,phiền phức lắm.Long còn đang phân vân thì trong nhà có tiếng bà Phú gọi.Anh Long đâu?Mẹ nhờ một tí nào.Ông Phú liền dục,vào xem mẹ mày cần cái gì.Long thở dài chạy vào nhà tìm mẹ.Bà Phú gắt nhẹ.Con phải ngồi tiếp khách,hầu rượu các quan chứ.Sao lại cứ thập thò dưới bếp là thế nào?Đi lên nhà trên mau,đừng để người ta chờ.Ông Phú trở lại bàn tiệc,nói cười oang oang bên cốc rượu nồng.Không mảy may bận tâm đến Tuyết,đang sốt ruột chờ ông ngoài cốc cây đa.Riêng Long thì rất ái nái,nhưng không thể rời bàn tiệc.Ngoài cánh đồng, Tuyết Thiết đứng lại ngồi,nỗi oán hận cả bố lẫn con,mỗi lúc một dân cao,cho đến khi mặt trời lạnh,vẫn không thấy ông Phú hoặc Long ra gặp,cô đành tuyệt vọng,thất thiểu tìm đường trở về phố huyện.Thời gian cứ thế mà trôi,suốt cả nửa năm,ông Phú tiếu tiết tiếp khách,Lại biết mình sắp làm lớn nên không lên phố huyện hát cô đậu nữa.Nhưng...Người tính không bằng trời tính.Phút chót tình thế biến chuyển rồn rập.Cái chức nghị viên bị bãi bỏ sau khi ông tốn khá nhiều tiền lót đường từ làng lên tỉnh.Ông buồn ứt ruột vì công danh chắc trở và vì tiết tiền vung tay quá hảo phóng.Có lẽ mà nhà ông không phát về đường quan lọc nữa.Ngồi buồn,vài tháng sau ông lại mò lên phố huyện,ghé nhà hát cũ.Chị chủ nhà ra đón ngậm ngùi bảo ông,Gớm,lâu quá mới lại thấy quần bác quá bộ lên thăm chúng em bác mãi.Ông Phú nganh ngang bước vào và khinh bạc hỏi,Cô Tuyết của tôi bây giờ ra làm sao,chả biết có còn nhớ tôi hay quên bán mắt rồi.Chủ nhà chố mắt nhìn ông vì tưởng ông nói đùa,dây lâu chị mới kể,Ủa,chả nhã con bác chưa biết hay là sao?Cô ấy nghỉ việc từ khi mà có mang tháng thứ ba rồi.Em thì chả biết cô ấy phiêu giạt về đâu.Mãi sau này mới nghe người ta nói là cô đẻ thiếu tháng ở nhà thương thí.Rồi rồi,cả hai mẹ con chết sạch rồi.Ông Phú nghe qua chẳng có phản ứng gì.Chủ nhà liền ngâm bốn câu mẫu,tức là bốn câu thơ mở đầu bài hát nói của Dương Khuê,mà ngày trước ông Phú rất thích nghe,mỗi khi nằm kể bên tuyết.Lấy ai là kẻ đồng tâm,lấy ai là kẻ chi âm với nàng,đêm khuya luống những bàn hoàng,người đi đâu vắng mà đàn còn đây.Ông Phú nghe xong vẫn không tỏ một lời tiếc thương kẻ bạc mệnh.Chủ nhà biết ý nên cũng không nhắc thêm chuyện đấy nữa.Mãi đến khi tiễn Trân Âm ra về,chủ nhà mới kể thêm.Cái dạo mà cái tuyết nó mới có mang ấy,nó có xuống tận làng Vạn Yên để tìm Quan bác ấy,để báo cho con bác biết.Nhưng mà nó chờ mãi mà Quan bác cứ lờ đi.Nó về đây khóc cả tuần lễ rồi khăn gói ra đi.Từ đấy em chả gặp nó bao giờ,cho đến khi em nghe tin nó chết.Ông Phú khẽ nhếu mạnh nhưng không nói gì.Chỉ biết sau lần ấy ông không lên phố huyện nữa.Cũng ít khi nào ông nghĩ đến người con gái vắn xấu đã từng kể cận nhiều đêm bên ông và kêu mang đứa con bất hạnh của ông.Mãi đến hôm nay hai cái bóng trắng hiện ra ngoài sân trong đêm.trong đêm,hai mẹ con rách tay nhau trong sương mộ,thất thiểu đi ra ngoài cổng nhà ông.Mới làm ông giật mình liên tưởng đến chuyện cũ.Ông buồn miệng,thả thốt kêu lên nho nhỏ.Hay là hai mẹ con nói hiện về báo quán?Bà Phú đang nằm thiêu thương,ngưa ngát quay lại hỏi.Hai mẹ con nào?Ông Phú không *** tiết lộ chuyện cũ với vợ nên làm bộ lái sang chuyện khác.Lái sang chuyện khác,ông thẳng nhiên nóiBà chưa ngủ ơiTôi thì tôi mới chở mắt lại nằm mê ngay lập tứcBà Phú ngồi dậy,vấn tóc và bùi ngồi nóiTôi thì tôi biết ông còn thức,chỉ chưa ngủ đâuCó phải ông đang nhớ cái con bé gì trên phố huyệnDạo mà ông còn mê đi hát cô đầu ấy,đúng chưa?Hổ với nó rồi nó có mang rồi nó về làng tìm ông mà ông nhất định không ra gặp.Có đúng thế không?Ông Phú Kinh hãi hỏi lại vợ.Sao sao bà biết?Bà Phú ngậm ngùi thở dài trách bằng giọng có pha nước mắt.Tôi thì tôi biết từ dạo ấy cơ.Thằng Long nó kể cho tôi nghe hết.Ông ác lắm.Con ông mà ông còn bỏ,con bé thì bụng mang dạ trửa,lang thang đầu đường xóa chợ,không cơm ăn, không áo mặt.Tất nhiên là nó phải đẻ non rồi hai mẹ con nó cùng chết đói.Ông à,đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường.Sao ông không bảo với tôi một tiếng để tôi giúp nó?Tôi không có muốn ông thất đức,con gái tôi nó phải cánh chịu.Tôi thấy tôi nó phải cánh chịu.Ngừng một chút cốt ít để chồng suy ngẫm,bà Phú lại tiếc.Thằng Long nó cũng trách ông ấy.Cho nên hôm nó có việc nó lên phố huyện.Tôi bảo là nó cứ tìm cái con bé ấy,định rúi cho nó ít tiền.Nhưng mà nhà chủ đuổi đi lâu lắm rồi,chả biết đi đâu.Ông Phú nằm yên không biết nói sao.Giờ này ông vẫn không hối hậnvì đã xử bạc với Tiết.Ông chỉ sợ hồn ma hai mẹ con hiện về báo oán nên ông tự bảo chữa.Bà bảo tôi ác là oan cho tôi.Cái hôm nó về chở tôi ở gốc cây đa ngoài cánh đồng tôi không ra là vì đã chắc gì cái thai trong bụng nó là con tôi.Đào rượu ở nhà cô đầu thì nay tiếp người này mai tiếp người khác.Biết nó có mang với ai?Bà Phú không nói gì nữa.Chuyện này bà đã giấu kín bao nhiêu năm và vẫn thầm trách chồng là người nhẫn tâm.Bà không nói chỉ vì bà không muốn các con biết thêm những cách xấu của bố chúng nó,nhất là cô con gái.Bà ngồi lên đẩy lếp cửa sổ cho không khí trong lành ngoài vườn lùa vào.Nhưng trời vẫn còn tối quá nên bà lại hạ xuống.Làng xóm còn im lìm ngủ yên,gà chưa gáy tiếng nạo,dưới bếp chưa có tiếc động,chứng tỏ chị thuần chưa dậy nấu nước pha trà.Bà Phú buồn giàu bước xuống,bưng cây đèn ra hiên để xuống bếp.Bà nói,Thôi ông ngủ đi một tí cho lại sức,tôi xuống tôi đun ấm nước.Sao không gọi cái thuần nó dậy bảo nó đun.Thôi còn sớm mà,để cho nó ngủ,đằng nào tôi cũng dậy rồi.Bà bước sang ngoài,ông Phú nằm một mình nhớ lại từng chi tiết cái hôn long trao mảnh giấy của Tiết và rục ông ra gốc đa gặp Tiết.Chuyện cũ bao nhiêu năm qua giờ này Bỗng sống dậy trong ông,nhưng để khỏi ái nái ông tự bảo mìnhđã chắc gì đứa bé trong bụng nó là con mình.Vụ nó là con mình.Ông vừa giất lời thì bỗng thấy hơi lạnh từ những khe hỏng trên vách,ùa vào sối xả như gió bấp mùa đông.Rồi đập thức con mèo đen của ông kêu chát lên và lao mạnh vào lếp cửa sổ.Ngay sau đócó tiếng gõ cửa lên hồn.Ông giật thoát người,run lên bận bận.Tiếng gõ không phải học trước như ngày hôm qua,mà ngay trên lếp cửa sổ,sát cây dưỡng ông đang nằm.Ông co rúng người,cố nhích ra xa rồi ú ớ gọi vợ.Con mèo vẫn cào mạnh,vẫn gầm ừ nhảy lên tuột xuống.Ông cố kêu,nhưng cổ ông dường như bị bóp nghẹt,khiến ông không thốt được thở tiếu,chỉ nghe những âm thanh nghẹt nghẹt như người sắp tắt thọc.Tiếng gõ trên cửa sổ vẫn vang lên đều đều,rồi giọng nói con nít như giót vào tay ông.Ông Phú lết mãi mới ra được mếp giữa rồi ngã nằm xuống bất.Ông * cùng bò dậy,khi bên ngoài cửa sổ có tiếng nói của người đàn bà ông đã nghe đêm qua.Về con ơi,về với mẹ,về con ơi.Mấy tiếng ấy cứ lặp đi lặp lại,Nhỏ dần,cho đến khi ông không còn nghe thấy nữa.Ông hát hóc mồm,hai tay ôm cái gối,từ từ đựng.Vừa lúc ấy cánh cửa trước mở tung,ông hát lên kinh hẳn.Bà vợ vừa từ giế bếp đi lên,bà bậc bội cảnh nhận.Ông làm cái gì mà tôi giật mình,đêm hôm mà cứ hát âm lên như thế nào?Thấy ông ngơ ngát đứng giữa nhà,bà nói tiếp.Sao mà tôi đi có một tí mà ông không *** nằm một mình là sao?Ông Phú hồn hèn đáp.Mẹ con nó lại vừa mới hiện về bà ơi.Hiện về đâu?Bình tĩnh đi đã nào.Nó đứng ngay sau cửa sổ.Nó đứng ngay sau cửa sổ tôi hãi quá mới phải vùng dậy.Toàn xuống bếp tìm bà.Bà cho tôi cốc nước.Bà Phú dịu dọng tội nghiệp.Tôi đang đun.Nước trong ấm ủ thì hết sạch rồi.Thôi xuống bếp vúng tạm tí nước mưa đi vậy.Vừa nói bà vừa bước sang ngoài.Ông Phú lẽo lẽo theo sau,nhưng vừa đặt chân ra thềm nhà,ông đứng khựng lại ngay giữa.Là vì dế ánh trắng mở,ông vừa nhìn thấy hai cái bóng trắng,hai mẹ con rắc nhau ở cuối sân,lầm lỗi đi ra cỏ.Ông giật tay bà Phú chỉ ra cỏ và hoảng hốt kêu lên.Chúng nó kìa kìa,thấy không, bà có thấy hai mẹ con nó không?Mẹ con nó khóc.Bà Phu lắc đầu.Giờ này bà cũng mơ hồ,đoán rằng hồn ma hai mẹ con về chặc kẹo chồng bà.Nhưng đồng thời bà cũng tin rằng có thể tâm trí chồng bà đang bị khủng hoảng chầm chậm cho nên có ít suyết da nhiều.Người hoảng loạn thì rất dễ thấy ma,bởi nhìn cái gì cũng tưởng là ma.Bà chán nản nói.Tôi có thấy cái gì đâu.Bà vừa giất lời thì ngoài cổng có tiếng chó chu lên thảm thiết rồi gầm gừng sổ vang và cứ thế xa dần nhỏ dần cho đến khi im hẳn trả lại sự yên lặng cho mản đêm.Ông Phú run run nói,chúng nó đây,mẹ con nó đây.Vào bếp ông Phú bưng cái gáo đựng nước mưa tu ở ngực rồi ông lắc đầu mệt mỏi bảo vợ.Mệt mỏi bà vợ.Bà ơi!Chắc phải bán bỏ căn nhà này đi chỗ khác bà ơi.Bà Phú gạt phát đi.Cái gì?Mồ mả tổ tiên của ông ở cả đây mà.Bán đi làm sao được?Với lại nếu quả thật ông thấy ma thì ma đi theo người.Ông đi đâu cho nó thoát?Đối với ông Phú lúc này thì mồ mả tổ tiên cũng không còn quan trọng nữa.Mà ngay cả căn nhà đồ sộ này,ông cũng chẳng thấy tiếc chút nào.Ông sợ quá mất rồi.Đi đâu cũng được,miễn là hai cái bóng trắng kia đừng dượt theo quấy phá ông.Ông lắc đầu bà vợ.Tôi không ở đây được nữa.Nhà này bây giờ là nhà ma,ở với ma làm sao được?Bà Phú tội nghiệp bào chồng.Thôi hay là như vậy đi.Ông sang ở tạm bên thằng Long vài hôm xem sao.Bà đưa đề nghị này là một điều bất đắc dĩ vì sợ chồng khủng hoảng quá mà kệt sự.mà kệt sự.Chứ trong thâm sâu bà không muốn mang phiền tói sang nhà con trai.Vợ chồng nó bận buôn bán lại vướng hai đứa con còn nhỏ.Chồng bà qua đó rồi cả đêm cứ kêu thét bênnhư thế này thì chỉ làm khổ con trai và hai đứa chóng nội mà thôi.Riêng ông Phú thì gật đầu đồng ý ngay.Ừ,để tôi sang ở bên thằng Lâm,chứ ở lại đây thì tôi chết mất.

Đang tải...
Đang tải...
Đang tải...
Đang tải...