Thời gian trôi êm đềm phai dấu
yêu là chi cứ mang ưu sầu
Người nỡ vội quên tháng năm xưa
Cho tình yêu bay đến phương trời nao
Đại Lý sương phủ mờ trăng khóc
bóng người dường như tan biến
lối đi gió lùa về hòa với bóng đêm
Lòng chợt nhớ phút giây thật ấm nồng
Người đã quên đi tình yêu
hạnh phúc đôi uyên ương đã
vụn vỡ theo mây và mưa trôi đi về đâu
em nào có thấu
Từng đêm vắng khi vầng trăng khẽ rơi những giọt lệ buồn
bên dòng sông đìu hiu hằng nhớ mong
Những bước chân anh hằn in
trong chốn giang hồ hiểm nguy
là từng yêu thương và nhớ
nơi tình yêu anh dành trao em
Vẫn chốn Hoa Sơn đôi ta mộng mơ
mà bóng em giờ đâu
có anh độc bước đi suốt chặng đường
và chẳng bao giờ có em
Đang Cập Nhật
Đang Cập Nhật