Người thương nhớ một ngườiAi giót ra đêm dài hỏi ai đâuNước mất kia từ ai xé lâuĐoạn đường cũ khi xưaLời ca đã về lên nắngTự ta về lên yêu thương ngày trờiTừng nét bó nhẹ nhàngTa vẽ ra ngành nàngCó chương sường lắm tơ vương rồi vội biến taNụ cúc buôn sờnLần sau về ca hai thơLần sau về nguồn sương anh taNgày khi không vui,ta vẽ lên một mùa cườiĐể người thấy ta vẫn mãi yêu đờiMỗi khi đau thương hay những khi nước mắt lại rơiVội vàng lâu đi như chưa từng có người ơiCùng sương bao la đi đến đâu mong thấy được nhàNhư thấy trái tim chẳng còn xa lạVì đau buông lạnh,vì đau trong gãi bình dươiVì đâu ta cãi xa một mìnhNgười thương nhớ một ngườiAi sót ra đêm dài hỏi ai đâuNước mắt kia từ ai sẽ lâuĐoạn bước cũ khi xưaNgười ta đã về lên đâuNgười ta về bên nhau thường ngày trờiTừng ngày vốn nhẹ nhàngTa vẽ ra ngành nàngTrong giường lắm ta vương rồi vội biến taĐừng phút buốt anh giờLàm sao vệ ta hỡi thóLàm sao vết lên môi duyên ngày taVì đơn phuôn anh,vì đâu chôn gãy bình dườngVì đâu ta cãi xa một lầnNgười thương nhớ một ngườiAi giót ra đêm dài,hỏi ai đau Nước mắt kia từ ai sẽ lâuBạn đương cũ khi rờiĐợt ta đã về lên đâuĐợt ta về lên yêu thương ngày trời Tương ngày trắngTừng đêm vỗ ngút nhẹ nhàngTa vẽ ra hình nàng Khóa trong giườngLắng thơ vương rồi vội biến taĐường vỗ vỗ đơn giờLàm sao vẽ ta hoài thơLàm sao vẽ lên môi suy lên ngày khácNgày thương nhớ một ngườiAi giót ra đêm dàiHỏi ai đau Nước mất kia từ ai xé lâuBạn đương cũ khi xưaLà ta đã về lên đâuTự ta về lên yêu thương ngày trờiNày bố,nghe nhờTa về gian hình nàng khó chông dừaLắm thơ vương rồi vội biến taĐừng vô bố lần giờLàm sao về ta hai thángLàm sao về luôn chuyện này với