Anh phải làm gì để em đừng nghĩ em không quan trọng
Nguốn hết lắng cay vào trong lòng
Cuộc đời anh như con sót khó khăn
Cha mẹ già vứt va,
đêm mũ trắng mòn
Tầm nằm còn anh đây chưa hiếu chưa tròn
Anh phải bù đắp trong em bao nhiêu
Để em chẳng còn thấy thiếu
Giờ hãy có thể dừng lại cho nhau
Nếu không nên nói đúng anh sao
Có phải ngay lúc đầu
Em đã chẳng chọn đánh bao
Anh
vẫn muốn ngày thành công
Sẽ được chèo trôi em
Còn em đợi ngày đó
Để có thể yên tâm dài xa anh
Liệu có quá nhẫn tâm
Thật quá phải không em mà
Là điều anh muốn
Nhưng anh chẳng thể nói ra
Anh không muốn mình phải quên mất hết
Chẳng muốn mình trôi khỏi kí ức của em
Anh thương cho người con gái
Bên anh dẫu chẳng có tìm ai
Có những đoạn đường ta buộc phải bước
Một mình em mà
Một mình em mà
Có những nỗi niềm anh gửi vào gió
Chẳng muốn nói ra
Không ai muốn phải chia xa
Rồi làm bạn với người mình yêu nhất cả
Bên nhau bao lâu phải mà
Một vài câu nói em bỗng xa lạ
Anh phải làm gì để em đừng nghĩ
Em không quan trọng
Nuốt hết đắng cay vào trong lòng cuộc đời anh như con số khóng
Cha mẹ già vất vả đêm ngủ chẳng ngon
Tận làm con anh đây chưa hiểu chưa tròn
Anh phải bù đập cho em bao nhiêu đêm em chẳng còn thấy thiết
Giờ thế ta gánh xuân đầy cho nhau
Hiểu còn bên nhau lúc mai sau
Có phải ngay lúc đâu em đã chẳng chọn anh đâu
Anh vẫn muốn ngay thành công sẽ được trên trời
Còn em đợi ngày đó để có thể yên tâm rời xa anh
Liệu có quá nhân tâm
Anh phải làm gì để em từng nghĩ em không quan trọng
Nốt hết đắng cay vào trong lòng
Cuộc đời anh như còn sống không
Em vẫn còn thương anh đúng không
Cuộc đời bao lo toan anh chẳng muốn em phiền lòng
Nào tháng có quay lại không
Hãy chỉ cho ta thêm một khoảng trọng
Dành hết cả thanh xuân này bên nhau
Bây giờ thanh xuân mấy nơi đâu?
Có phải ngay lúc đâu ta vốn chẳng dành cho nhau?
Anh không muốn em phải đau
Phải đợi anh quá lâu chờ đợi từng lời ước
Anh chẳng thể tin bản thân mình được nữa Được nữa,
vậy ta kết thúc được chưa?