Chẳng ai biết em đã khóc bao nhiêu lầnChẳng ai biết bao đêm đêm chẳng ngon dượcAnh nào hay em đã đớn đau thế nào?Và đâu hành biết em giờ ra sao?Vóc vôi sông sông khuya khuya một mìnhLối xưa ấy vẫn bước lặng lực thiên thiTháng năm ấy em đã quá ước ngây dàiĐể rồi anh bước theo một anhĐừng làm em phải khócĐừng để trời bão sâuĐừng để hạt mưa vương hát mi của em được khócĐừng phiền em nữa nhéNhớ nhé, xin hãy để em yênĐừng gọi quá khứ về xua bước chân tranh bình ngang yênĐừng dù em phải ngã,xung quanh thầm trăng lối raChỉ vì em lỡ yêu,lỡ thương anh quá thôi màLông vôi sông sông khuya khuya một mìnhLối xưa ấy vẫn bước lại ngược thình thìnhTháng năm ấy em đã quá ước ngây dàiĐi rồi anh bước theo một anhĐừng làm em phải khócĐừng để trời bão sôngĐừng để hạt mưa vương ướt mi của em được không?Đừng phiền em nữa nhéXin hãy để em yênĐừng gọi quá khứ về xua bước chân tranh bình ngang yênĐừng dù em phải ngãDù bậc thầm chẳng lối raChỉ vì em lỡ yêu lỡ thương anh quá thôi màĐừng gọi quá khứ về xe đát tim em đêm từng đêmĐừng làm em phải khóc Đừng để trời bão sôngEm nữa nhé,xin hãy để em yênĐừng gọi quá khứ về xua bước chân tranh vinh ngang yênĐừng dồ em phai ngã,xua bước thầm trăng lối ra