Khi ta không may lầm thang,
đời phê phán bao câu nói phú phang,
nhìn ngó ngang không ai thân thuộc chi kí,
thấy tên ta cứ ngơ như xa lạ.
Khi ta ăn nên làm ra,
Người thân thiệt xung quanh thế những mà.
Ở chính tâm ai kia đang thầm gánh ghét,
Chỉ mong ta xa cơ với thật bài.
Một mình ta loay hoay với nhiều chùa cây,
Chẳng ai thấy những thứ ta trải qua.
Nghèo thì chê, nhân gian lắm hạ hề,
Vươn lên đời ganh ghẹt vui khi mình tan phê.
Đời luôn là thế,
ở kế bên nhiều kế,
Cố giá tâm trở tre,
cố khoe tính lương thiền.
Mà sâu ở tim bầu toàn bao điều suy riêng,
Thầm gò mó chẳng muốn ta bình yên.
Đời luôn phải nhớ những kẻ xô mình ngã vấp ngãi cạnh ta,
kẻ khinh kẻ xu nành,
gồng mình bước qua bao trong gai đời vàng tiền,
biến hoa và nên nhớ,
nhớ chỉ tin vào ta.
Ta cứ ngơ như xa là,
khi ta ăn nên làm ra,
Người thân thiệt xung quanh thế nhưng mà,
Ở chính tâm ai kia đang thầm gánh ghét,
Chỉ mong ta xa cơ với thần bại,
Một mình ta loay hoay với nhiều chùa cây,
Chẳng ai thấy những thứ ta trải qua,
Nghèo thì chê, nhân gian lắm hạ hê,
Vươn lên đời ganh ghẹt vui khi mình tan phê.
Đời luôn là thế,
ở kế bên nhiều kế,
Cố giá tâm trở tre,
cố khoe tính lương thiền.
Mà sầu ở tim mâu toan bao điều suy riêng,
Thầm gò mơ chẳng muốn ta bình yên.
Đời luôn phải nhớ những kẻ xô mình ngã, vấp
ngãi cạnh ta, kẻ khinh kẻ xu nình.
Gồng mình bước qua bao trong gai đời bàn tiền,
biến hoa và nên nhớ,
nhớ trí tin vào ta.
Đời luôn là thế,
ở kế bên nhiều kẻ,
cố giá tâm trở tre,
cố khe tính lương thiền.
Mà sâu ở tim mâu toan bao điều suy riêng
Thầm gò mơ chẳng muốn ta bình yên
Đời luôn phải nhớ những kẻ xô mình ngã
Vấp ngãi cạnh ta kẻ khinh kẻ xu nình
Gồng mình bước qua bao trông gai đời vàn tiền
Biến hoa và nền nhớ,
nhớ chỉ tin vào ta
Đang Cập Nhật
Đang Cập Nhật