Một chiều tàn nắng phai, nhìn theo dáng ai khuất sau lưng đồi
Bỏ lại đây những ngày tháng năm biết bao ngày sương gió
Người theo chốn phiêu bồng, để lại đây nỗi nhớ rêu phong
Có người hoài thương ước hẹn trăm năm
Em nỡ chia lìa chốn dương trần, mình anh trách sao phận bạc
Hà ơi, bến vắng đò xưa, tiếng lòng hiu hắt (í-a-ì-à)
Hỡi thế thái trần gian, có phải trêu đùa với người thiện lương?
Trong cô đơn tịch liêu có bao nhiêu người sẽ thấu mất người mình thương đớn đau nhường nào?
Nếu hữu ý luân hồi, nhành liễu theo gió mang về đâu?
Tà áo ấy vẫn đây, tấm thân dãi dầu
Hồ điệp uyên ương giờ đành chia cách, lòng khổ mang bi oan trái ngang
Hẹn kiếp sau ta sẽ cùng nên nghĩa phu thê
Em nỡ chia lìa chốn dương trần, mình anh trách sao phận bạc
Hà ơi, bến vắng đò xưa, tiếng lòng hiu hắt (tiếng lòng hiu hắt, í-a-ì-à)
Hỡi thế thái trần gian, có phải trêu đùa với người thiện lương?
Trong cô đơn tịch liêu có bao nhiêu người sẽ thấu mất người mình thương đớn đau nhường nào
Nếu nhã ý luân hồi, nhành liễu theo gió mang về đâu?
Tà áo ấy vẫn đây, tấm thân dãi dầu
Hồ điệp uyên ương giờ đành chia cách, lòng khổ mang bi oan trái ngang
Hẹn kiếp sau ta sẽ cùng nên nghĩa phu thê
Nếu hữu ý luân hồi, nhành liễu theo gió mang về đâu?
Tà áo ấy vẫn đây tấm thân dãi dầu
Hồ điệp uyên ương giờ đành chia cách, lòng khổ mang bi oan trái ngang
Hẹn kiếp sau ta sẽ cùng nên nghĩa phu thê