Kể từ ngày mà em đi xa
Lòng anh nặng trĩu hơn đường bass của cây guitar
Anh nghĩ về chuyện đôi mình trong nước mắt
Đường tàu em bước ngàn *** anh chỉ là một cái sân ga
Kể từ ngày mà em đi xa
Căn phòng trên gác nhạt hương thơm mưa rơi rỉ rả
Rêu phong bám vào tường chưa chịu buông tha
Anh cố nắm đống tro tàn mà chưa chịu buông ra
Mẹ cũng câu hỏi cũ, ba cũng vẫn còn trông
Trước khi ánh đèn buông mẹ luôn hỏi: ”Em có về không?”
Ngoài kia toàn văn vở em cũng nên đề phòng mà
Nụ hoa cúc bé nhỏ đính vào tóc đẹp lòng ta
Sương đêm lạnh đầy một màu tím cả đôi bàn tay
Trời đừng giấu cũng đừng mang đi người con thương bước qua từng ngày
Những lúc say mình đã từng chill, những bản nhạc mình đã từng cháy
Cũng một quán *** này nhưng chỉ còn mình anh nơi đây
Cho anh mang ngày vui đem cất bơ vơ
Dù là hàng ngàn ngày đau chôn vùi anh vào trong vô vàn
Bình minh soi sáng nắng trên niềm nhớ nhưng trao về ai nữa đây
Em có biết anh còn thương nhớ anh không vậy?
Một cơn gió lay cũng chênh vênh
Rằng con tim không bến lênh đênh
Tìm người xưa đã bỏ quên thêm chiếc dù trong mưa rồi
Có em có em đời thêm thắm tươi mỗi đêm
Thành phố muôn màu thôi sầu chờ ta tái yêu có nhau
Lần cuối mà anh gặp em đôi mắt nàng vẫn long lanh
Mây trắng phơi phới còn đó bầu trời bỗng sáng bừng hạ trong xanh
Em nói rằng anh hãy quên em đi vì em thay bồ như thay áo
Anh đã cố, anh từng cố để rồi kết cục lại không thành
Anh không đành bỏ rơi tất cả đằng sau
Những kỉ niệm cần được yêu thương cho nó chỗ đứng bằng nhau
Từng là người dệt mộng thơ ngây cùng nhau tâm tình mỗi buổi tối
Chợt giật mình ở trong tại nước mắt lấm lem cả vỏ gối
Đâu có tiếc rằng khi biết yêu một ai
Anh ước trở thành đường kẻ để cho em hít trong một line
Thâm nhập vào sâu kí ức khiến em nhớ mãi
Dù em có yêu ai nữa thì anh cũng chẳng thể mờ phai
Và đường về giờ này thật vắng lắm em ơi
Hãy cứ gọi anh khi em thấy chơi vơi
Em như một viên đá quý trời ban phước ngọc ngà xanh
Niềm tin xót lại là chiếc chìa khóa vào nhà anh