Tình lỡ nàng trao duyên ta muôn kiếp thiên thu
Trong giữa đời tình ta đã tan theo gió bay về đâu
Dù biết biệt mộng y trong những giấc mơ xa
Sương úa tàn lãng trôi về nơi non nước ai
Ai ai ai trăng còn soi trong trái tim
Nàng đã biến mất theo làn sương trên cánh hoa
Ai ai ai trong màn đêm ta khóc than vì ai vì ai
Duyên kiếp hai ta cũng đành xa nhau
Ta đi theo nàng thương đau nỗi xót xa
Thôi hết giang sơn ta dành cho ai
Em hỡi duyên kiếp anh mong gặp em dù mai thế nào
Én nhạn cuối chân trời đã rẽ lối
Bức họa bì này ai vẽ, vẽ em hay vẽ tôi
Đường tình duyên này đứt đoạn, ta không muốn phải mất nàng
Giang sơn khuất xa mất dạng,dù có mất mạng ta cũng muốn đi cùng nàng
Đến mọi nơi mà em muốn, sáng ngắm mặt trời mọc, tối nhìn sao khi màn đêm buông
Em thì ở nhà lo dệt vải, còn anh cùng vài người bạn lấy vải và đem buôn
Sống như thường dân sanh con và đẻ cái
Nhân chi sơn tính bổn thiện đó là lẽ phải
Dạy cho chúng biết phải thực hiện được ước mong
Em là công chúa Đại Liêu, còn anh tướng quân nước Tống
Hai ta đến với nhau trong tình thế thật trái ngang
Anh đành bỏ cả lũy thành để được đi theo trái tim
“Quân xử thần tử, thần bất tử là bất trung”
Trái lệnh của vua ban trời đất cũng bất dung
Vương triều bỏ lại cùng em tìm ra lối thoát
Chấp nhận làm cỏ dại sống yên bình không đói khát
"Duyên sinh tam kiếp " Nguyệt Lão miếu ta nguyện thề
Cùng nhau vượt qua sóng gió, lời nói của miệng đời
Kể từ mất em bao vị đắng anh nếm trải
Tinh tú trên trời cao đêm hằng đêm anh đếm mãi
Đi từ Giang Nam rồi lại ngược về phía Bắc
Nhưng lệnh vua là khó cãi khiến âm dương ta phải chia cắt
Duyên kiếp hai ta cũng đành xa nhau
Ta đi theo nàng thương đau nỗi xót xa
Thôi hết Giang Sơn ta dành cho ai em hỡi
Duyên kiếp anh mong gặp em dù mai thế nào
Ai ai ai trăng còn soi trong trái tim
Nàng đã biến mất theo làn sương trên cánh hoa
Ai ai ai trong màn đêm ta khóc than vì ai vì ai
Duyên kiếp hai ta cũng đành xa nhau
Ta đi theo nàng thương đau nỗi xót xa
Thôi hết Giang Sơn ta dành cho ai em hỡi
Duyên kiếp anh mong gặp em dù mai thế nào