đưa lên giữa con tim để biết nó còn đập hay ko
cầm lấy những cánh tay đang dìu mày đi trên những con đường vùi dập mưa dông
và tao biết là cái não mày vẫn chưa thông
và tao biết mày ko thể kết thúc cái cuộc chơi khi nó vẫn chưa song
mày đang vướng lấy cái mớ bòng bong bọn họ nhốt mày vào 1 căn phòng
trống không
một ô cửa nhỏ bằng bàn tay để mày nhìn ra ngoài
ở đó mày nhìn thấy mẹ mày đang ghánh những bó rau lo đi tìm được những đồng tiền lẻ lên thăm mày
và ở một góc nhỏ mày thấy cha mày mái tóc bạc phơ đang bửa những bó củi lấy những đồng tiền ít ỏi đi chăm mày
.giọt nước mắt rơi xuống vì có một đứa con tội lỗi những vết chân chim ngày càng nhiều thêm trên gương mặt khắc khổ
giọt mồ hôi vì thân xác đã làm việc quá giới hạn trên cái sức lực yếu ớt của ông già mày
cứ trên cái đà này k biết họ có kịp nhìn thấy mày trước khi mày ra khỏi cái nhà tù đó
đời đã trả thù mày đó
mày ngĩ về những thằng bạn mày
có tiền vui vẻ hẹn thề anh em
những lúc hoạn nạn có thấy anh em
mày ngĩ về người yêu mày
có tiền hẹn thề trăng sao
hết tiền mình mày cô độc và 1 câu hỏi đặt ra tại sao
mày đã có lời giải rồi đó
xã hội đặt ra đồng tiền trên hết có tiền là có tất cả
ko tiền chỉ có tình cảm thì cuối cùng chỉ có thể là mất cả
thật giả gắn trong cái chữ tiền đó
ngồi và nhớ về những ngày tháng lúc xưa
mày nhớ về trong màn đêm có ng mẹ già đang đứng chờ mày trước cửa
trong tâm can có lúc nào mày thốt lên con sẽ k như trước nữa
tao ngĩ là có và xem đó là 1 lời hứa
và đã có lúc nào trong đầu mày ngĩ đến ông bà già mày
là những đêm mày phê pha là những đêm
mày ko còn là chính mày thân xác ko ra hồn bước chân lê la và
gạt tay mẹ mày ra và nói những câu như lấy con dao đâm vào con tim yếu ớt của bà ấy tim như muốn ngừng đập
hình ảnh cha mày còn ngồi trước thềm cửa bên bao thuốc rẻ tiền trông con về hơi thuốc dồn dập
khi c