Như chô sơn lâm vàng vọng uy danh nơi đây giữa ánh mặt trời
Như chim mây nắng dần dọng đôi cánh phiêu dù khắp nơi trở về
Như bông hoa kia lửa sầu mùa xuân đang đen tất cả mọi nhà
Đứng giữa đất trời,
này ta cất lên lời ca
Như ngôi sao vắng sợi rợi trời đêm bao năm tôi tâm mệt mù
Phong bơ khó khăn chỉ là thư thánh cho ta cho nên tuyệt vời Tuyệt vời,
qua bao sớm gió vẫn còn nơi đây yêu thương vẫn luôn tồn tại
Với bao cất vọng về lại sẽ tan màn đêm
Hẹn lòng cho đi,
ta chẳng mong có lại
Thế nhưng nơi đâu mấy khi công vầng như là giấc mơ
Nhận lại bao nhiêu hụt chẳng bần an nhìn
trong vệt vì sao sáng nhớ
Dù lệ ướt ngôi bao tổn thương mình ta mỗi khói
thì tâm vẫn sáng trông như anh chẳng dần
Dù ngày tháng khơi sẽ trái qua nhiều bậc nhá môi
thì ta vẫn ở chốn đây hạ toàn tiền lòng ta
Dù lệ ướt ngôi bao tổn thương mình ta mỗi khói
Như anh chẳng dặn
Dù ngày tháng tới sẽ chẳng qua nhiều vấp ngã mây
Thì ta vẫn ở chốn đây hoa càng tiền lòng ta
Như ngôi xưa băng sỏi dời trời đêm bao năm ta tặng miệt mù
Mệt mù phong bao khó khăn chỉ là thư thánh cho ta cho nên tuyệt vời
Qua bao sớm gió vẫn còn nơi đây yêu thương vẫn luôn tồn tại
Với bao các vọng về lại sẽ tan mặt đêm
Lần lòng cho đi
ta chẳng mong thoát lại
Thấy những nơi đâu mấy khi công bằng như là giấc mơ
Nhận lại bao nhiêu cùng chẳng mành anh nhìn
Những đêm buồn ngóng trông về
Vì sao sáng nhớ
Dù lệ hướng gói bao tâm hồn mình ta mỗi tối
Thì tâm vẫn sáng trông như anh trăng rộng
Dù ngày tháng tới sẽ trải qua nhiều gặp ngã môi
Thì ta vẫn nơi chân đây hàm hàn tiện lòng ta
Dù lệ hướng gói bao tâm hồn mình ta mỗi tối
Cùng ngày tháng cơi sẽ trải qua nhiều bậc nhớ mơ
Cùng ngày tháng cơi sẽ trải qua nhiều bậc nhớ mơ