Bài hat: Đông Miên - Chu Thúy Quỳnh
Ánh đèn đầu ngõ chợt sáng chợt tắt
Tách cà phê sữa trong tay dần nguội lạnh
Khóe miệng vô tình để lộ niềm nhớ thương
Ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ mờ sương
Thật ra em không thích đêm dài đằng đẵng
Bởi vì anh mới là người phức tạp
Thế nhưng dòng hồi ức tràn về đã không còn nồng nàn nữa
Em phải làm sao để xóa tan sự cô đơn này đây
Anh nhìn xem cánh bướm ngày xuân ấm áp
Anh xem kìa chúng đang tung cánh bay lượn
Cùng gió và nắng ấm áp trao nghiêng
Vượt qua sự lạnh lẽo của tiết trời
Anh nhìn thêm trăng khuyết giữa ngày hạ
Anh xem chúng đang trộm mất niềm vui
Đem nụ cười treo ngược về phía chân trời
Trong trang cuối cùng của câu chuyện
Quá khứ và thời gian đều trùng lặp
Em dùng tất cả những lời lẽ có thể để biểu đạt
Nhưng cũng chẳng có cách nào để giữ anh lại dù chỉ một chút
Anh nghe không tiếng lá vàng rơi cuối thu
Anh nghe chăng lá thở dài vì ly biệt
Chỉ còn lại mình em thưởng thức
Cảnh non nước gió trăng
Anh nghe chăng tuyết trắng rơi ngày đông chí
Anh có nghe tuyết giấu đi sự nghẹn ngào
Khi thế gian này thiếu vắng anh
Anh nghe không tiếng lá vàng rơi cuối thu
Anh nghe chăng lá thở dài vì ly biệt
Chỉ còn lại mình em thưởng thức
Biển và núi, trăng với gió
Anh nghe chăng tuyết trắng rơi ngày đông chí
Anh có nghe tuyết giấu đi sự nghẹn ngào
Thế giới của anh không thuộc về nơi đây
Cũng chẳng còn có anh trong giấc ngủ đông nữa.