Dòng lệ lặng thầm của kẻ CÔ ĐƠN KHÔ HƠN ở TRONG ĐÊM TỐI
Chìm trong làn khói quên đi NỖI BUỒN THÔI MUỐN cho LÒNG THÊM RỐI
Dù biết rằng những chuyện đã qua chỉ nên giữ Ở QUÁ KHỨ
Nhưng những kỉ niệm buồn vui ngày đó làm sao NỠ XOÁ CHỨ
LANG THANG giữa phố đông người, sao đích đến TRÔNG XA XÔI
HOANG MANG nhìn lại bên ta, là gió buốt ĐÔNG HÀ NỘI
Bất lực với suy nghĩ quẩn quanh chỉ biết buông TIẾNG THỞ DÀI
Người ta nói sống trong quá khứ, là kẻ ĐIÊN KHỜ DẠI
CHỜ AI, mà vẫn cứ Đ M ĐẦU, cuộc tình ĐẬM S U nhưng ở phía trước chỉ có niềm ĐAU ĐỢI CHỜ
Bình yên ngày đó chỉ muốn quên đi, không mong ngày SAU GỢI NHỚ
Từ ngày XA NHAU con tim TA ĐAU, giọt mưa ngỡ NẮNG KHÔNG THƯƠNG
Kí ức ĐÃ XOÁ con tim ĐÃ KHOÁ, đi vào ngõ VẮNG KHÔNG ĐƯỜNG
Viết lên TỪNG LỜI CA, mong người ĐỪNG RỜI XA
Ly rượu cay, giọt tình đắng vậy thì người ĐỪNG MỜI TA x2
Hứa bên nhau trọn đời nhưng chỉ dừng lại ở lời nói
Mong thức giấc thấy nhau nhưng lại lạc nhau khi trời tối
Những chiếc hôn, cái nắm tay giờ chỉ nước mắt còn lại
Đó là đoạn kí ức đáng ra không nên tồn tại
Ver:
Có lẽ nỗi đau này tôi xứng Đáng Phải Nhận
Em cần xa khỏi tôi để cho ánh Sáng Lại Gần
Nhưng Đáng Ngại Rằng, tôi vẫn Không Thể Quên
Nơi bình yên hạnh phúc là em và tôi đã Không Thể Đến
Vì tôi, vô tình làm cho những cảm Xúc Nhạt Dần
Làm cho em phải khóc, chìm trong Khúc Nhạc Trầm
Tôi làm ngược lại những lời hứa, liệu em có Thấy Ngỡ Ngàng
Không ở bên cho em bờ vai, xoá đi phút Giây Thở Than
Vậy nên tôi Để Em Xa
Dù những lời yêu vẫn chưa nói hết, vẫn chưa Thể Đem Ra
Việc nhắc em ngủ mỗi tối giờ đây đã trở thành Một Thói Quen
Nhưng giờ tôi còn lại gì, căn phòng vắng Ngợp Khói Đêm
Tháng ngày đó như thước phim, từng đêm nỗi Nhớ Dằn Vặt
Nếu ngày mai sẽ được gặp em, thì tôi không Nỡ Nhắm Mắt
Để có thể nói được lời cuối, để nghe giọng Em Ngọt Ngào
Để xin lỗi vì những trân thành và những kì vọng Em Trót Trao