a bik rằng e ko tin đâu...khi sự thật lun làm con tim a đauuu
N.o.u 2010 !
Hiện thật bi h đã làm mờ đôi mắt !
con tim đợi chờ bõng nhiên chợt đau thắc !
con jì nửa đâu vết thương wá sâu bởi vì 1 vết cắt !
yeah...
Ver 1 :
2h đêm nước mắt chảy dài làm ước đẫm trang giấy
a mún giải thix để cho em bik sự thật ko fải như những jì em thấy
sự thật nằm sau tấm màng nhưng ko đủ sức vén nó lên vì a bik chắc em đã wên...
bao nhiu ganh géc của miệng đời đã cảng bước chân em đi đến
điểm dừng cuối cùng chắc em còn nhớ hay đã wên
a nghĩ rằng bi h chắc em sẽ gét a nhìu lắm...
nhưng a ko trách em đâuu...
vì đó là hiểu lầm...vì t.c a dành cho em a ko hổ thẹn w lương tâm. !
t.c trong a như 1 hạt giống đang vương mầm
nhưng vì sự đời wá trái ngang nắm giữ con tim như giam cầm
đúng hay là sai a cũng lặng lẽ và âm thầm
a ko mún nói jì thêm chỉ bik thức trắng nhìu đêm...
rồi tự bật khóc ! ko thể kiềm vì bik con tim wá yếu mềm
a như 1 thằng tàn phế chỉ bik đứng nhìn em bên ngta
con tim đau nhói như ngừng đập chỉ bik tránh đường cho ng` wa
lệ rơi trong lòng ! vỡ nát bao hy vọng
bao ngày chờ mong ! h chỉ là số 0
cho con tim a đau nhói từng ngày h em có bik ko !?
và a bik đã wá trễ để ko thể giữ đc hình bóng em
và a bik thật ko dễ để chứng minh đc cho ngta xem
khó thật khó nhưng vẫn cấm đầu để làm nó
mún ng` ta tin mún em hiểu t.c của a ko fải như là ...ánh mắt em đã nhìn !!
ko fải là thứ rẻ tiền ! cũng ko fải là đồ giả dối ...
nhưng a xin em đừng xem thường để con tim a fải đau nhói...
đêm từng đêm cảm nhận đêm dài thêm ...
ko bik khi nào mới đc bên em...thật sự mới ấm êm...
và h ai sẽ bên a mỗi khi đôi chân a gục ngã ...
và h a bik fải gọi tên ai mỗi đêm khi con tim a bùn bã
ai cho a bik đi...mỗi đêm a thiếp đi...lại gặp giấc mơ thật khủng khiếp
tại sao em bước đi ...mà ko 1 câu nào từ biệt
Ver 2 :
Ko lời chào nhau ,ko sao, vì anh cũng biết em khinh anh...
Ko thễ khoác cho e chiếc áo mỗi khi đông sang trời se lạnh...
Ko thễ bước tiếp con đường hạnh phúc vì nó đã ko còn tên anh...
Tất cả...chỉ còn lại là kí ức của hôm qua....
Và đến bây giờ anh vẫn ko tin là e bước đi mau...
Cái ngày hôm đó một ngày mưa nhẹ,và e bước đi đâu?
tại sao ko nói 1 câu? Dù là lời chào từ biệt...
Tại sao ko nói dù chỉ 1 câu?đễ giờ tình này đoạn tuyệt...
2 con tim 1 mái ấm mà giờ 2 phương trời cách biệt...
2 lối đi 1 con người loay hoay về đâu hỏi ai biết?
ai sẽ dắt lối cho anh đi tiếp khi ánh sáng em đã mang đi...
Ai sẽ sưởi ấm trái tim lạnh lẽo khi lửa tình yêu, em hoang phí...
Anh không tin....tình yêu phút chốc e từ bỏ......
Anh ko tin...tình cảm 2 ta đã từng có...
Anh ko tin...mất đi hết rồi sao?
và đó là lúc a hét thật to ngửa mặt lên trời hỏi tại sao?....
Nhưng ko hối hận ^^ vì những ngày qua là hạnh phúc...
Là khi gục ngã,mất đi niềm tin anh vẫn có em bên cạnh lúc...
Gần như tuyệt vọng...em đến rồi ra đi....
Dù chỉ 1 lúc rồi theo cơn gió,mang theo người đến rời xa khi...
Trái tim này chỉ còn lại là 1 chút gì nhỏ pé....
Và đó là lúc nó cố dồn sức đễ nói ra vài từ thỏ thẻ...
Và a vẫn biết 1 điều....chưa bao giờ nó quên được em....
Và a cũng biết 1 điều...cho đến bây giờ...nó vẫn ko hề tin là nó đã đánh mất em ^^
Rồi những lời cuối xin được viết đễ kết , bay hết đi tàn tro...
Người ta vẫn nói khi càng cố quên thì nỗi nhớ sẽ lại càng to...
Và càng khó ... khi chưa đối diện dc sự thật
Bởi vì ở trong con tim này e luôn ở vị trí lớn nhất....
Forget everything about yesterday...yeah