Thu Ak...anh bây giờ trong tâm trạng rất buồn và anh rất nhớ em...Anh sẽ Ráp Tặng Em 1 bài......... Anh nhớ Em....Anh Sẽ Luôn Hướng về em.......
.*I♥U**I♥U**I♥U*.
Nếu còn coi anh như một người bạn, hãy gọi cho anh khi em cần anh... em nhé”...
Đó như một lời hứa mà suốt thời gian còn lại của cuộc đời này, anh nguyện sẽ thực hiện. Anh nguyện làm mọi điều em muốn... Sẽ giúp em vượt qua khó khăn ,sẽ là bờ vai không thể cùng rung, mỗi khi em khóc... Sẽ ở bên, sẽ lắng nghe, sẽ giúp đỡ em tất cả... trọn đời...
Anh đã tìm thấy hạnh phúc, hạnh phúc với anh là được thấy em vui, những lúc em cười và luôn được bên em những khi em cần. Đừng cười anh, em nhé... vì đơn giản quá... đó là sự thật.
Ngoài trời giờ đang mưa, mưa nhiều lắm. Cảm tưởng như trên trời sau đêm nay không còn một giọt nước. Tiếng mưa nghe lạnh buốt, như ngoài trời, ai đang khóc... vì ai.
Bóng tối như phủ mờ những nối nhớ mong manh. Cơn mơ lặng lẽ kéo lê tâm hồn vào trong giấc ngủ...
Từng ngày, từng ngày, anh mong chờ tin nhắn của em... Một tin nhắn hết đỗi bình thường, giản dị, như của những người bạn trao nhau... Nhưng sao anh vẫn cố tự tìm nơi đó một cử chỉ dịu dàng, một lời nói quan tâm... Cũng những lời nói đó nhưng khi đọc tin nhắn của em, anh thấy sao thật gần gũi, thật thân quen, như em đang tự hiện hữu đâu đây. Rồi cũng những lời đó làm anh rung động, anh như cảm nhận được những tình cảm em dành cho anh...
Số phận đã mang em đến với anh, đã cho cơ hội để anh được gặp và quen em. Số phận đưa anh đến bên em... nhưng... nhưng... vẫn sau một người...
Giờ hẳn em đang rất hạnh phúc, em hạnh phúc đến từng ngày, từng phút, từng giây... Khi gặp em, anh luôn thấy em cười, một nụ cười mãn nguyện. Em đâu biết khi nhìn ánh mắt ấy, nụ cười ấy, lòng anh như thắt lại. Anh vui vì được nhìn thấy em cười, vui vì thấy em hạnh phúc... Nhưng nếu vậy thì là tự dối lòng mất rồi... Làm sao không buồn đây? Làm sao vui đây? Làm sao cười đây?... Khi từng ngày, từng ngày... thấy em tay trong tay... bên người khác....
Một nỗi buồn vô hạn, một nỗi buồn chưa mang tên...
Vì khi anh gặp em, em đã yêu một người, em đã dành nước mắt của mình để khóc vì một người...
Anh biết người ta cũng rất tốt với em, cũng đang yêu em tha thiết. Anh không thể nói ra tâm trạng của mình, bởi vì, bởi vì... không ***.
Anh đã yêu em trong thầm lặng, đã yêu em trong câm nín... Cũng chỉ *** nghĩ đến em, coi em như một giấc mơ. Trong giấc mơ hạnh phúc của riêng mình em, anh chưa từng tồn tại, anh chưa từng hiện hữu, bởi đơn giản... “anh là bạn của em”...
Anh đâu cần nhận ở em những lời cảm ơn, anh đâu chỉ cần ít thế, hả em?
Giờ đây em đang rất hạnh phúc... phải không?
Bởi bên em luôn có ít nhất... hai người đang yêu thương em... tha thiết...
.*I♥U**I♥U**I♥U*. ____♥♥♥____♥♥♥_____ .*I♥U*........*I♥U*.
.*I♥U**I♥U**I♥U*.__♥_____♥_♥_____♥__ .*I♥U*........*I♥U*.
..........*I♥U*.......... __♥______♥______♥__ .*I♥U*........*I♥U*.
..........*I♥U*.......... ___♥___________♥___ .*I♥U*........*I♥U*.
..........*I♥U*.......... _____♥_______♥_____ .*I♥U*........*I♥U*.
..........*I♥U*.......... _______♥___♥_______ .*I♥U*........*I♥U*.
.*I♥U**I♥U**I♥U*. _________♥_________ .*I♥U*........*I♥U*.
.*I♥U**I♥U**I♥U*. ......................................... .*I♥U**I♥U*.