Chăn gối lẻ từng đêm sương lạnh buốt
gió đông về hiu hắt tạt rèm thưa
đất trời kia còn đổi tiết thay mùa
nhưng tình tôi vẫn vẹn niềm chung thủy.
Hỏi gió gió đưa hỏi sao sao rụng
hỏi vầng trăng thì trăng khuya ngả bóng tự lâu rồi
mờ mịt xa xăm tiếng vạc lẫn lưng trời
tôi thao thức ngồi bên song cửa
mắt lặng nhìn mây trắng ngập ngừng trôi
dưới sương mờ thấp thoáng bóng người đi
tôi ngỡ rằng anh đã cất bước quay về
vội nâng rèm nhìn ra cõi bao la
chỉ thấy ngoài xa lạnh lùng tơ liễu rũ.
Anh ơi trồng trầu thì phải khai mương
làm trai hai vợ sao anh thương không đồng
anh để cho tôi làm thiếu phụ trông chồng
mỗi khi con thức giấc não nùng tiếng khóc
tôi cũng nghẹn ngào với dòng lệ *** chan
đêm khuya rồi sao con không ngủ đi con
thôi để mẹ hát mẹ ru cho con ngủ
ầu ơ chim quyên ăn trái nhãn *g
lia thia quen chậu sao vợ chồng anh chẳng quen hơi.
Hò ơ chim xa cành còn thương cây nhớ cội
người xa người tội lắm người ơi
thà rằng chẳng biết thì thôi
biết rồi mỗi đứa một nơi hỏi ai không buồn
tôi đã tin anh nên thất vọng não nề
trách ai đây lọc lừa phụ rẫy
hay tự trách mình số kiếp một tàn hoa
ầu ơ con cá lý ngư sầu tư biếng lội
con chim trên cành sầu cội biếng bay
sao hôm còn đợi sao mai
chồng mà xa vợ hỏi ai không buồn.
Mùa đông năm ấy ta còn yêu nhau thắm thiết
chuyện tình chung qua đôi gối giao đầu
đông năm nay chỉ có mình tôi với khúc biệt ly sầu
mạch hoài cảm từng đêm đứt nối
ai thương mình mà ràn rụa dòng châu
chẳng biết tôi còn chờ còn đợi đến bao lâu
hay là phải chờ nhau kiếp khác
anh quên tôi nên đành tâm phụ bạc
tôi vì anh nên thức suốt canh tàn.
Khuya đêm nay cũng như bao đêm không ngủ
mắt lệ mờ trông mãi ánh đèn khuya
anh ơi anh để cho mẹ con tôi sống cảnh bơ vơ
như con én lạc ven trời góc biển
tôi mong gặp anh để nói lên lần sau cuối
là đã hết thương hết nhớ anh rồi
nhưng có phải chăng tôi đã tự dối lòng tôi
vì mỗi khi con nó khóc tôi lại hát rằng
ầu ơ dầu cho sông cạn đá mòn
còn non còn nước dạ còn thương anh.