Trăng đêm đã lên rồi,phố buồn buồn ngủ yênBọn tôi từ lâu phiêu lưu khắp sơn hàNay mời về thanh đô.Ngo gây lạnh lùng đón bước chân mỏi mặt sầu buồn gọi đi.Gió lại về thăm lạnh lòng người trai.Đà bao mùa xuân đơn côi kích không nhà.Đi gần trọn quê hương.Đêm nay trột mùi hương tóc ai dụ tôi về rất mộng đau.Từ ngày đi chân phương xa mấy khiđược về phố thị,được vui với người yêu.Vương dài quân hành,tôi bôn ba khắp nghèo,quên nhọc nhằn gian an.Nhưng tôi vẫn tin rằng,có người hiểu lòng tôi.Dù cách biết xa,tôi luôn nhắc tên người,cho ngọt vành mỗi hôm.Dẫu rằng chỉ là giấm phút mơ giữa đêm dài vắng người tình.Trăng đêm đã lên rồi,Phố buồn buồn ngủ yên.Bọn tôi từ lâu phiêu lưu khắp sơn hà,Hay mời về thành đô.Ngõ gầy lạnh lùng đón bước chân mọi mặt sầu buồn gọi đêm.Gió lại về thăm lạnh lòng người trái.Đà báo mùa xuân đơn côi kít không nhà,Đi gần trọn quê hương.Đêm nay,chợt mùi hương tóc ai rủ tôi về rất mộng đau.Từ ngày đi chân phương xa,ngoay khi được về phố thị,Được vui với người yêu.Đường dài quân hành,tôi bôn ba khắp nẻo,Quên nhọc nhặn gian nát.Trăng khuya cũng khuya rời,khô buồn càng nóng say.Mình tôi ngồi đây,rừng rừng mấy cung đàn,Gửi về người tôi yêu.Để đợi một ngày tan chiến kinh mạnh chẳng thể nỗi truyền minh.