Khi thức giấc mỗi buổi sáng, tôi như được thấy mình khác
Đầu óc thì trên mây, còn trên giấy là nhạc
Phờ phạc, nhìn tờ lịch thì vẫn còn đầy cả tháng
Khi đồng tiền cũng chưa từng kẹt ở trong vòng vay trả bán
Từ giấy nháp, tác nghiệp, phác ra flow,
Liên kết cho bằng hết những thứ thật khác xa nhau
Khi on mic, bật beat và tắt lo âu
Trong trạng thái đâu giận được ai, dù cho đôi mắt đỏ ngầu
Mic check, trước khi khạc phải cười, ay
Đời chưa từng bạc đãi cho nên là nhạc phải tươi
Ráng chơi mà chơi cho đáng trước khi tuổi trạc phải cưới
Hay đạt 70, tìm Cam ở không đâu khác ngoài từng lời nhạc đã gửi.
Mr P.A.I.N, với những ngón tay thoăn thoắt,
Ông kick snare, tui chích nhẹ đôi ba cặp vần căng chặt,
Mà gắt thế *** nào bằng thằng Thế Bảo, thuốc lào nó thế từng tế bào
Những thằng như mày và tao là ba cái thứ người ta ngừng chế tạo.
Cho qua hết ngày dài,
Đem nhịp beat vào thay cho miệng đời còn vang ngay tai
Cho tôi làm được thứ nghệ thuật nhiều người còn đùn đẩy mãi
Và giải quyết tất cả vấn đề chỉ bằng cái nhún ngay vai.
Chỉ là cái nhún ngay vai
Chưa biết đúng hay sai.
Ngày chạng vạng, kết thúc bằng lang thang
Tương lai đi treo trên ngòi bút, thiệt, lắm lúc còn lan man
“Flow thì flow cho đàng hoàng!” tâm can căn dặn vậy
Còn lúc rap Việt này đổ máu, thằng Cam ở đâu ai chẳng thấy?
Và *** biết tìm đâu được sự thật, nên từ trần
Đi trui rèn cách hóa thân sao cho cừ nhất,
Giấu thân mình vào bài nhạc, khạc vần câu đi rải rác,
Cái tôi thì sa vào ải khác, vác cái vai này phải đạt
“Mình khác biệt”, bao nhiêu kì công, chỉ mong người khác biết
Mà chưa từng phát hiện, thâm tâm này chưa được an yên,
Nợ đời còn đang biên, đâu cách chi mà tan biến,
May thay cho thân này biết cách dùng âm nhạc để than phiền.
Chửi vài câu, rồi thì đâu vào đó,
Đem đi thâu, đâu gì xấu mà lo,
Bao âu lo mà mình chưa từng có,
Cứ, khóc đi, khóc đi.
Tôi mong tiền đầy trong túi
Mong kiếp họa này xong xuôi,
Mong đời không buồn không tủi
Và mong được sống cho ra thể thống,
Không một ngày không vui.