Những chuỗi đèn vàng những bucứ tường vàng tiết hát màu vàng
Chuỗi tháng Mười dài như hơi thở dài đêm chờ mau sáng
Nén tiếng cười buông ôm im lặng vào lòng xa xót
Nén chút tình buồn ra sân chờ người về
Những nốt nhạc dài như chịm dậu lại trên dây điện chiều
Hát cũng nửa lời kêu không thành lời sao tình đau yếu
Gõ xuống sàn nhà nghe âm vọng về từ thơ ấu
Gõ nát mặt mình không đau không đau được
Ra sân sau trà chiều rót mãi cười nhiều cũng thấy như là vui
Trăng rơi thành vùng lấp lánh như gương mặt quen
Thương chi mà chờ ngóng nữa được gì đã nát bài tình có ai cần
Thôi hết phân vân