Bài hát: Đại Bi Quán Chiều Mưa - Hoàng Gin
LỐI
Đại Bi Quán chiều nay mưa nặng hạt
Lối nhỏ quanh chùa... san sát lá Si rơi.
Chánh điện đây rồi văng vẳng tiếng chuông ngân
Nghe thổn thức nỗi niềm người lữ khách.
VỌNG CỔ
Câu 1: Bất chợt từ xa có một bà lão đứng nép mình bên cánh cửa, len lén nhìn ra với ánh mắt buồn diệu vợi, như những hạt mưa tuôn trải tận phương...trời...
Cơn gió cứ lay nhẹ mái hiên chùa...
Như cố để phá tan giọt buồn trong tĩnh lặng,
Để một góc trời không quạnh quẽ lúc chiều mưa.
Để bà lão không một mình nhìn mãi hạt mưa rơi,
Rót vào lòng những ký ức ngày xưa nữa.
Bà mỉm cười mà giọt lệ lăn dài,
Ấm mãi tay tôi trong một buổi chiều lạnh giá.
Câu 2: Siết chặt tay tôi Bà mừng mừng tủi tủi, như gặp người thân xa cách tự lâu rồi...
Vũ hả con? Sao lâu quá con mới đến nơi này...
Để tháng rộng năm dài mẹ luôn mòn mỏi
Đã lâu lắm rồi, con mới tìm thăm.
Vợ con ở nhà còn bài bạc nữa không?
Nó có xem thường con như hồi còn mẹ!
Ờ! Thằng Tí bây giờ nó còn quậy quạng
Rồi ngôi nhà của mình có còn cạnh bờ sông?.
PHỤNG HOÀNG
1/. Nén chặt tim mình, tôi nói bà ơi!
- Con không phải là người tên Vũ.
2/. Mà con chỉ là... Phật Tử
- Hôm nay cuối tuần, con ghé Đại Bi Quán mà thôi.
3/. Vũ là ai?
- Người đó có phải là con của Bà?
4/. Và do đâu Bà vào nơi đây nữa?
- Hãy kể đi Bà... con thật sự muốn nghe!.
5/. Rồi Bà kể tôi nghe...
- Cuộc sống tủi thân vì con dâu ngược đãi mẹ chồng.
6/. Đứa con trai thì bất lực trước vợ mình
- Rồi trong đêm mưa Bà lang thang đầu đường xó chợ
7/. Lạc bước đến nơi này... rồi ở mãi nơi đây
- Đã nhiều năm qua người thân biền biệt.
8/. Tuổi hoàng hôn không kịp nữa rồi
- Bà ước mong dù gặp chỉ một lần!.
VỌNG CỔ
Câu 5: Ngày Vu Lan có dịp về thăm nhưng bà không còn nữa, tôi được thầy trụ trì cho biết là Bà đã ra đi trong một chiều mưa trắng cả lưng... trời...
Trong phút tàn hơi tiếng gọi con ơi, nghe đến nao lòng!
Bà nhìn thằng Hiệp rồi mỉm cười an ủi
Rồi nói thầm, thằng Tí bây giờ nó lớn bằng con.
Tội nghiệp, dù nó có lêu lổng ăn chơi
Nhưng lúc nào cũng thương bà Nội.
Miền nhớ quay về, nhưng không còn kịp nữa
Mưa bỗng nhẹ rơi như khóc tiễn đưa Người.
Câu 6: Đốt nén hương tôi thầm lau dòng nước mắt, giọt lệ lăn dài cho da diết nỗi tiếc thương.
Thầm gọi tên Bà trong tiếng nấc từng cơn
Thương đời hiu quạnh dù đủ đầy con cháu.
Vu Lan về cho dài thêm nỗi nhớ
Bông hoa này tôi biết để tặng ai.
Xin được cài hoa hồng màu trắng!
Và cất tiếng gọi mẹ ơi! Cho ấm lại lòng Người.
Chánh điện đây rồi văng vẳng tiếng chuông ngân
Nghe thổn thức nỗi niềm người lữ khách.
Mái ấm hoàn hôn ngày Vu Lan đầy nắng
Bởi có những tấm lòng, làm ấm lại những chiều mưa.
Bạc Liêu, ngày 24 tháng 07 năm 2008