Đêm buồn về trên phố vắng, một mình anh cứ lang thang vợi thôi
Sao trời nhìn anh lẽ loi, sao cũng hiểu anh đang như một người
Trăng vàng thầm rơi nước mắt, ngày mà em nói ra câu biện lý
Cho dù lời anh vãng xin, anh yêu kêu em cũng vẫn không mà
Đời kia hỏi ai không từng yêu, ai không từng đau, ai không từng phải mang u sầu
Từ khi gặp em anh nào anh sẽ mang đắng cay