Mở tủ quần áo, nó xếp đồ đạc vào vali
Xem còn thiếu gì
Bất chợt tìm thấy chiếc áo màu xanh nó đã mặc vào ngày nó rời đi
Là chiếc áo nó yêu thích mà lâu nay nó cứ ngỡ mình làm mất
Nó chợt nhớ lại mẹ nó từng nói:
"Con phải dạy cho cháu của mẹ biết bữa cơm gia đình là điều quý giá nhất"
Nó chợt nhớ ra mùi vị bát canh mà mẹ nấu
Biết nó sẽ ăn vụng đĩa cá rán nên mẹ giấu
Thưởng thức sườn xào chua ngọt, mặc kệ trời giông
Dưới bát cơm nóng hổi là những miếng thịt đông
Nó cảm thấy háo hức, chuyến bay về thăm bố mẹ khiến nó háo hức
Nó giục giã người vợ, đường tắc một chút, nó muốn ăn cơm mẹ nấu ngay lập tức
Nó muốn ra sân bay ngay lập tức
Cuối cùng, nó cũng được ôm gia đình
Bằng xương bằng thịt, không còn là những nét mặt được biểu lộ qua hình
Là cái thứ hạnh phúc chẳng cần người ta nhìn
Nó đến từ bên trong
Sau bao ngày đêm mong
Cả nhà ở bên nhau với bữa cơm, nó biết lúc này chẳng có gì hơn
Cơm mẹ nấu ắt hẳn phải hoàn hảo
Nó gắp miếng đầu tiên lên miệng và... wow
Wow, sao món này mặn vậy
Đây đâu phải kiểu mẹ hay nấu trước đây
Nó nhìn vào mắt của mẹ nó, những nếp nhăn rất rõ mà giờ nó mới thấy
Nó bỏ bát đũa xuống, mắt nó rưng rưng
Nó quay sang nhìn vợ mình, thời gian như đang ngưng
Lẽ ra lúc này nó phải vui, về nhà phải mừng chứ
Nó và vợ đều khoẻ mạnh nhưng lại đầy vết thương của quá khứ
Quá khứ đó là những đêm nó về trễ
Nó biết kiếm được tiền ở nơi đây không hề dễ
Về nhà phải đối diện phần cơm canh nguội nhạt
Nó cố nuốt từng hạt cơm như chịu đựng hình phạt
"Cơm canh cái kiểu gì thế này? Lưỡi của cô bị hỏng à?"
"Em xin lỗi"
"Nấu một bữa ăn tử tế cho cái nhà này khó lắm à?"
"Nhà mình hết gia vị rồi"
Nó nhớ những bữa tối mẹ nấu, bữa cơm với những món nó thích, nó thu mình lại một góc
Giờ nhìn mâm cơm có vỏn vẹn ba cái bát, nó đấm tay liên tục liên tục vào tường và khóc
Nó lướt mạng xã hội, mỗi tấm hình mà ai đó khoe về sự thành công như vết cứa vào tim
Nó gọi điện về nhà, ngoài hai chữ "con ổn" nó chẳng biết nói gì, xong rồi lặng im
Nó cúp máy rồi khóc, nước mắt cũng chẳng khiến cho ví nó thêm đầy
Làm việc quên đêm ngày
Nó cảm thấy chỉ mình nó là đang gặp chuyện xui
Mọi người đều thành công hết, giờ này chắc đang vui
Những bữa cơm tệ hại ở công trường, khiến nó muốn bỏ việc, muốn chửi mắng cuộc đời
Nhưng nó sợ
Thành ra nó dành cái mặt cười cho xã hội
Còn sự nóng giận nó dành cho vợ
Bố chỉ tiễn con được đến đây thôi, máy bay chuẩn bị cất cánh
Bố muốn nói với con vài lời, chiếc áo màu xanh, bố luôn giữ bên cạnh
Bố đã giữ gìn, dù nó có rách, bố không nỡ đánh mất
Và bố mong con hiểu bữa cơm gia đình là điều quý giá nhất
Bố sẽ không trách con nếu một ngày con la cà cùng với đám bạn ngồi nhậu ở ngoài kia
Cẩn thận với nỗi buồn, cẩn thận với những ngày bụng con chẳng có gì ngoài rượu và bia
Nếu con ngồi nhà hàng và thấy đồ ăn ở đó ngon thì con có thể tận hưởng
Nhưng bố không muốn, không bao giờ muốn, sau bữa ăn đó, con trở thành kẻ tầm thường
Con có thể làm cho người khác ngán
Rồi con loay hoay đi tìm đáp án
Chỉ là họ ra vẻ không quan tâm
Nhưng ngay khi con rời bàn tiệc thì mọi chuyện được phát tán
Đừng quá ghen tỵ, ăn bào ngư vi cá thì thường ăn ở nhà hàng là đúng rồi
Mì giấy với cơm hộp thì ăn đâu chẳng được, thậm chí chỉ *** ăn một mình thôi
Bố sẽ không trách nếu một ngày nào đó con thấy rằng có một người con gái nấu ăn ngon hơn mẹ
Một người mà con cần bảo vệ
Có thể bát cháo con nhận được vào lúc ốm vị dở tệ
Nhưng mà tình yêu mới là nguyên liệu chính
Đừng quá khắt khe với người thân bên cạnh mình
Con cũng chẳng hoàn hảo hơn họ là mấy
Con cũng chẳng hoàn hảo hơn họ là mấy
Sau này, có thể về nhà, con sẽ chỉ là khách
Nghe đau lòng nhỉ
Bố biết là con sẽ không muốn trở về nhà với hai bàn tay trắng đâu, nhưng mà dễ gì
Chỉ mong con nhớ, bữa cơm bố mẹ từng nuôi con lớn đến hôm nay để mà
Để mà con nhớ, ít nhất là nhớ... về nhà