Từ khi em qua cuộc đời, từ khi em yêu một người, nhìn em bao nhiêu nụ cười và nhiều mơ ước cùng niềm vui mới. Mùa đông qua đây muộn màng, mùa đông ra đi vội vàng, làm sao ta yêu nồng nàn khi niềm mơ ước vội tan. Ngày em quay gót xa rời, ngày không có nắng bên đời, ngày em không nói được lời với anh vì niềm đau tới. Làm sao anh sống cho vừa, làm sao em biết mong chờ, làm sao cho tim thôi bơ vơ từng nhịp tim không ước mơ. Nếu lỡ em quên em quên một người. Nếu lỡ em xa em xa thật rồi, hãy sống cho em tim yêu ngập tràn muôn lối. Và có lẽ anh không quên em một người, có lẽ anh không yêu em một đời, có lẽ anh quên cũng có lẽ anh yêu em hoài.
*** End ***