Một xóm nghèo bên sông có con đỏ tên là Đỏ Bến Hạ
Một gái nghèo đoan trang,
nhàn sắc nàng như là một đỏ hoa
Nhà vốn nghèo cho nên sớm xa lìa sạch đèn cùng mái trường
Ngày ngày ra bên giúp mẹ đứa đỏ,
Bến Hạ đứa đỏ,
gái đẹp đứa đỏ
Ngày tiếp ngày trôi qua biết bao người qua đò rồng Bến Hạ
Đầu khách đỏ ngây ngô hay trách nàng sao đỏ lại trong cua
Nhiều trái làng bá hoa ý như là đòn nàng dùng phép lạ
Đầu đầu hay biến sắc đẹp làm mặt mơ
Gái đẹp đứa đỏ
Nhiều anh chàng khóe khoang chiếm tim nàng,
nhưng nàng nào đám tình
Vì tâm lòng băng trinh ai đã nguyên cho người thời chiến trinh
Đoàn anh hùng sáng sống trái tim nàng trao về một
bóng hình Một người lính chiến đánh trận quyến minh
Lính chân thành,
lính chân trung tình
Đời hồng nhàn ai có biết không?
Đời gián nan là kiếp ma hồng
Đời hồng nhàn nên nước mắt tuôn,
nhiều gián chuôn và lòng đau buồn
Người anh hùng qua dòng với câu thề quay về thì cười nàng
Và mấy lần xuân sang trên bến đó quần anh người hát vang
Trong đoàn quân nhân những anh hùng quay về từ chiến trận
Mà nào đâu thấy bóng người tôn thơ?
Bến hạ mong chờ,
rồi có người qua dòng báo tin chàng không bao giờ còn quay về
Người anh hùng hy sinh,
nhưng ước thế cô đò còn khẳng kì
Người anh hùng ra đi không quay về,
đau lòng người bến hạ Và từ tin đó khách đò chóng chờ,
bến hạ bớ vơ vắng nàng đưa đầu
Rồi tới ngày đau thương khách qua đường,
đau lòng mà đừng nhìn
Họ tiên nàng ghi bia bên nấm mộ hoàng tàn người tiên trinh
Vì trung tình cho nên cô lên đường đi tìm người yêu mình
Rồi trong lửa khói súng rạc biến cuồng
Diết người trung tình,
bến hạ u buồng
Đời hồng nhạt ai có biết không?
Đời giản nan là kiếp ma hồng
Đời hồng nhạt
nên nước mắt tuôn,
mùa giản trơn và lòng đau buồn
Đời hồng nhạt ai có biết không?
Đời giản nan là kiếp ma hồng
Đời hồng nhạt nên nước mắt tuôn,
mùa giản trơn và lòng đau buồn