Đừng lấy nước mắt để đong đếm cho những muộn phiền, bởi kiệt quệ của nỗi đau là ánh mắt nhìn nhau mà lặng im. Đừng lấy cô đơn để đếm cho những giây phút buồn lòng, bởi những le lói cô độc khi nụ cười đang tươi, khi đang đứng giữa bao nhiêu người /thứ cô đơn đó mới đáng sợ.
Còn chờ đợi, mà chẳng biết phải chờ đến bao lâu, phải chờ ở đâu, và đợi chờ ai. Nó có cả nước mắt, và sự cô đơn.
Vô vọng nhất là lúc chẳng biết mình muốn gì, cũng chẳng biết mình cần ai. Vô vọng nhất
còn là khi, biết mình đang rất mong mỏi, nhưng chẳng biết tìm kiếm ở đâu.
Đó còn là khi, biết nó ở đâu, nhưng chẳng thể với tay mà chạm đến.
Như là, người đang ở trước ta đấy thôi, nhưng một cái đưa tay cũng là 1 điều xa xỉ. Như là, biết trước yêu thương đang ở ngay trong lồng ngực, nhưng cứ tự bỡn cợt mình, tự vấn xem được hạnh phúc liệu đã là xứng đáng với những gì đã qua?
Như là, những điều đã xa, chẳng thế níu tay mà giữ được nữa rồi.
Như là, đợi chờ trong mê muội, mà chẳng biết nắng đã tắt, ngày đã tàn và tình cũng đã tan...
Càng cô đơn, người ta càng cố chấp chờ đợi. Càng chờ đợi, người ta càng quặn thắt vì cô đơn. Nước mắt đắng môi, trái tim nghẹn lời
, nhừng vẫn đợi, và vẫn chờ...
Như những kẻ ngủ mê, như những kẻ cuồng si...
Như những kẻ nghiện hoa Anh Túc...
Như những kẻ thôi miên...
Chúng ta cô đơn cùng nhau, để đếm những hạnh phúc ngang qua đời.
Chúng ta cô đơn cùng nhau, để chia sẻ niềm vui của những kẻ lẻ loi và đơn độc.
Chúng ta cô đơn, cùng nhau...
Chúng ta không tự chối bỏ hạnh phúc, và cũng không phớt lờ đc nó.
Chỉ là hạnh phúc chưa đủ để rũ bỏ nỗi cô đơn,
nên ta buông nó cho một bàn tay vừa vặn hơn.
Chúng ta đợi một hạnh phúc vừa với mình hơn.
Để không phải cố gắng, không phải gồng mình, cũng không phải mệt mỏi.Chúng ta muốn hạnh phúc, nên chúng ta cô đơn. Nhưng cô đơn, vẫn không giết nổi những đợi chờ...