Đời vô thương lầm,đừng biết mai sẽ thế nàoSống chết có gió,phủ quý gió trờiRồng rồng có khúc,bình tĩnh gần sông giạt trôKẻ cô đơn, người tìm hạnh phúcMột mình sống vắng,đời đâu ai muốn cố quanhNhân duyên lân lận,cũng là số phầnTập sống băng lộng với những thư trời không choThương yêu trân trọng những gì mình đàn côCô đơn không đáng sợ,cô đơn mà yên bìnhKhông oan không hận,không bân lòng vươn vấnSợ lắm yêu ai,ôm đến đâu lẻ hai dòngPhương thật lòng chỉ nhận lại con số 0Đừng vì cô đơn quá,vội ngã qua cần bao lòngQuá ngày không lối,quá những đêm dài không aiRồi nhận ra đêm dài lê thế có aiBão vẫn chưa qua dòng kéo về đọa thừng cơ.Thương yêu trân trọng những gì mình đàn côCô đơn không đáng sợ,cô đơn mà yên bìnhKhông ngoan không hận,không bân lòng bươn bấnSợ lắm yêu ai,ôm đến đâu lẻ hai dòngThương thật lòng chỉ nhận lại con số 0Đừng vì cô đơn quá,vội ngã qua cần bao lòngQua ngày không lối,qua những đêm dài không aiRồi nhận ra,đêm dài lệ thế có aiMàu vẫn chưa bòa dòng kéo về đọa từng cơnCô đơn không đáng sợ,cô đơn mà yên mìnhkhông ơn không hận,không bận lòng vươn vấnSợ lắm yêu ai,ôm đến đâu lẻ hai dòngThương vật lòng gì gần lại con gió khôngĐừng vì cô đơn quá,mỏi ngã qua con bão lòngQuá hay không lối,quá những đêm dài không aiRồi nhận ra,đêm dài lệ thế có aiAi mong quân chưa qua sông kéo về đoạn tân.
Đang Cập Nhật