Có chàng trai viết lên cây
Lời yêu thương cô gái ấy
Mối tình như gió như mây
Nhiều năm trôi qua vẫn thấy
Giống như bức tranh vẽ bằng dịu êm ngày thơ
Có khi trong tiềm thức ngỡ là mơ.
Câu chuyện đã rất xa xôi
Niềm riêng không ai biết tới
Hai người sống ở hai nơi
Từ lâu không đi sát lối
Chỉ thương có người vẫn hoài
Gìn giữ nhiều luyến lưu
Mỗi khi nhớ đôi mắt biếc
Như thời chưa biết buồn đau.
[ĐK:]
Ngày cô ấy đi theo chân mẹ cha
Chàng trai bơ vơ từ xa
Trong tim hụt hẫng như mất một thứ gì
Không ai hiểu thấu vì tình yêu
Những đứa trẻ con thì vu vơ nhanh qua
Đâu nghĩ gieo tương tư đến dài như thế.
Đời muôn ngả mang số kiếp đổi thay
Rồi khi tình cờ gặp lại
Hai thân phận khác dẫu tên người vẫn vậy
Có một người vẫn vậy
Thì ra xa nhau là mất thôi
Tay không chung đôi
Chỉ giấc mơ vẫn còn bồi hồi trọn đời.
Có chàng trai lúc xuân xanh
Ngược xuôi bon chen đất khách
Mối tình cứ thế phai nhanh
Dường như thôi không nghĩ đến
Ít lâu có cô gái làm dịu êm hồn đã khô
Dẫu không có đôi mắt giống mùa thu.
Câu chuyện đáng lẽ xa xôi
Niềm riêng không ai nhắc tới
Nhưng rồi ngăn cách xa khơi
Một hôm cơn mưa dẫn lối
Thấy cô gái năm ấy
Khiến thổn thức như lúc đầu
Vẫn nơi đó đôi mắt biếc
Nhưng giờ đã biết buồn đau.