Nhìn xung quanh trong căn phòng rộng tự nhủ để anh thiếu chính là emMong tới ngày em thành cô dâu bé nhỏ sẽ trôi qua nhanh nhiều thêmYêu xa không khó nên ta chân quý lấy mọi khoảnh khắc được bên nhauThời gian tâm thoát thôi đưa cuốn trôi những lần cái vã làm nhau đauCó lần em hỏi anh là tại sao giữa mênh mông đất trờiĐược cái có thừa mà anh lại chọn một đứa như em để cất lờiBởi vì không gian thời gian của anh đối diện với em nhưng ngừng lạiAnh thấy ánh mắt lòng lanh của em phản chiếu được chuyện tương laiRồi thì từng tháng từng năm trôi qua sẽ nhanh như một cơn gióAnh và bốn cùng em viết tiếp câu chuyện nếu như hai ta còn ở đóCùng nhau dựng xây từng hoài bão mà ta thường kể của chiếc phoneCùng nhau thực hiện từng lời hứa và hiện thực hóa từng chiếc hônEm bảo sau này rồi thời gian sẽ làm đổi khácTính anh, thanh xuân ngắn ngủi anh còn yêu em nhưng ai biết ngày sau anhAnh sẽ áp bàn tay của em lên trước lồng ngực rồi bảo em xem cho đến khi nào tim anh còn đập thì anh vẫn còn...