Đèn em này sức giấy hoa hồng
Đêm xuân này treo chốn thư phòng thêm vui
[Vọng cổ]
Năm ấy em vừa mười bốn tuổi, quả tim non chưa biết rộn ràng.
Cứ mỗi độ mai vàng nở nhụy báo xuân sang là mỗi độ em mang đèn ra chợ bán, khách du xuân tấp nập ở ven đường.
Em tựa thân cây dừa ven sông lạnh để rao hàng.
Mái tóc chấm ngang vai em chưa biết cài suôn sẻ
Em chưa biết niềm sầu mộng đau thương.
Chỉ say mê nhìn tua tua chiếc đèn hồng phất phơ trước gió ơ ơ
Bỗng từ xa bước lại một thư sinh, những vết mực nâu còn điểm trên chiếc áo học trò.
Người vừa nhìn chùm đèn hoa sặc sỡ vừa đưa lược gỡ mái đầu.
Em ngây thơ say mê nhìn lược quên trả lời khách hỏi mua.
Khách vuốt má nhìn em trao cho chiếc lược, em nhìn theo bóng người nhanh nhẹn bước đi mà lòng dâng lên một tình cảm lâng lâng ơ ơ
Chim tu hú cất tiếng kêu mùa gió lạnh, xuân lại về tuổi em được mười lăm.
Em vẫn bán đèn hồng như năm nào thuở trước.
Kìa người khách thư sinh trở lại, áo thư sinh lấm tấm bụi phong trần.
Em vội lấy lược cài lên mái tóc, khách mỉm cười khẽ nói: “Hỡi cô bán đèn giấy hồng, đèn hồng cô bán, má hồng cô bán chăng?” Em thẹn thùng đáp lại: “Má hồng hãy hỏi song thân, em đây chỉ bán cho anh đèn hồng”.
Sơn đông hương mã
Ðến năm em mười sáu
Thì khói chinh chiến bay vùng lên, máu đổ đầu rơi
Em lìa quê, tìm nơi bình an
Cùng cha mẹ ra ngoài thành thị
Nên mấy xuân liền em không còn bán đèn.
[Vọng cổ]
Khi thanh bình trở lại em vội mang đèn hồng ra thân dừa thuở trước mỗi khi hoa xuân lả lướt tươi cười.
Em mong gió bốn phương đưa lại một người.
Nhưng nào thấy bóng ai đâu chỉ thấy bóng em và đèn hồng lung linh bến nước ơ ơ
Năm hai mươi xuân chẵn, em vâng lời cha mẹ cất bước sang ngang.
Xe hoa cuốn theo làn bụi mỏng, che mờ đi những kỷ niệm êm đềm.
Năm sau cây dừa ven sông trổ bông đơm trái cũng là ngày em cũng trổ nhụy khai màu.
Có lần em dẫn con đi bán đèn hoa giấy bỗng gặp lại người bạn năm nào.
Em vội tìm thanh lược cũ nhưng đã mất rồi trong lúc sang ngang.
Người nhìn em khẽ hỏi: “Hỡi cô bán đèn giấy hồng, năm nay cô đã có chồng hay chưa?”
Em nghẹn ngào đáp lại: “Ðèn hồng đã có người mua, má hồng đã bị nắng mưa phai rồi.”
Khách đau đớn cúi đầu quay bước, em nhìn theo mà rào rạt lệ chua cay.
Khách ngoảnh lại nhìn em loáng lệ, em lắc đầu buông chuỗi thở dài.
Kỷ niệm năm xưa vùng sống lại, em muốn chạy theo chàng để tỏ tấc lòng yêu.
Nhưng ai xui con em cất tiếng kêu “mẹ, mẹ”, em dừng chân nhìn nó mà lệ đổ tuôn trào.
Con em là chiến tuyến ngăn em theo tiếng gọi của lòng.
Bóng người dầu khuất xa xôi nhưng vẫn sống mãi đời đời trong tim em.