Từng hy sinh vì nhau,
từng cung nhau quá nhiều nhưng bão sông
Thế nhưng nay khi cơn mưa tặng,
còn mình anh lẽ loi bẽ bằng
Em bảo rằng, đi bên anh không còn cảm giác
Thế đời là vậy mà,
rồi ai cùng đổi thay
Và nay cô ấy kháng rồi chưa hồng đời
Trắng lang thang đường thâu bên tôi,
không mộng mơ ngắm mưa nữa rồi
Anh biết là, em đang tìm một chân trời mới
Lòng người tựa biến lấn,
anh làm sao cần đo đóng đường
Vậy thế nên, tình bỗng tàng anh đâu có ngờ
Thần thơ nhìn cô ấy,
buông bàn tay mắt nghe cay cay,
ứng ấy nằm,
đâu thể nói quên là sẽ quên
Ngầm ngùi gàn nướng mắt,
nhìn cô ấy bây giờ đã khăn,
tự ui ăn,
là hên duyên cho quay khóa lòng
Từ xưa mình phải sống,
không còn ai nắm lấy đôi tay,
vì cô ấy nay đã đi, không quay lại
Thế đời là vậy mà,
rồi ai cùng đổi thay Và nay cô ấy kháng rồi,
trước đây
Trắng lang thang đường thâu bên tôi,
không mộng mơ ngắm mưa nữa rồi Anh biết là,
em đang tìm một chân trời mới Lòng người tựa biến lấn,
anh làm sao cần đo đóng đường Vậy thế nên,
tình bỗng tàng anh đâu có ngờ
Thần thơ nhìn cô ấy,
buông bàn tay mắt nghe cay cay,
ứng ấy nằm,
đâu thể nói quên là sẽ quên Ngầm ngùi gàn nướng mắt,
nhìn cô ấy bây giờ đã khăn,
tự ui ăn,
là hên duyên cho quay khóa lòng
Từ xưa mình phải sống,
không còn ai nắm lấy đôi tay,
vì cô ấy nay đã đi, không quay lại
Lòng người tựa biến lấn,
anh làm sao cần đo đóng đường Vậy thế nên,
tình bỗng tàng anh đâu có ngờ
Thần thơ nhìn cô ấy,
buông bàn tay mắt nghe cay cay,
ứng ấy nằm,
đâu thể nói quên là sẽ quên
Ngầm ngùi gàn nướng mắt,
nhìn cô ấy bây giờ đã khăn,
tự ui ăn,
là hên duyên cho quay khóa lòng
Từ xưa mình phải sống,
không còn ai nắm lấy đôi tay,
vì cô ấy nay đã đi,
không quay lại
Vì cô ấy nay đã là
một con người khác