引歌长啸浮云剑试天下白衣染� ��华
当年醉花荫下红颜刹那菱� ��泪朱砂
犹记歌里繁华梦里烟� ��凭谁错牵挂
黄鹤楼空萧条羁� ��天涯青丝成白发
Hô vang dẫn khúc phù vân, đọ kiếm thiên hạ
bạch y nhiễm sương hoa
Khi xưa say đắm sắc hoa nồng, trong khoảnh khắc ấy
hồng nhan đẫm lệ chu sa
Còn nhớ ca khúc phồn hoa sáng yên hoa trong mộng
tựa vai ai mà lòng vương vấn
Hoàng Hạc lâu trống trải tiêu điều, giữa vùng trời xa lạ
tóc xanh đã sớm bạc màu
流年偷换凭此情相记
驿边 桥头低眉耳语
碧落黄泉红尘落 尽难寻
回首百年去
Năm xưa trót thay lòng dù tình ấy còn ghi khắc
Muốn nối lại hai bờ thuận theo tiếng lòng sai bảo
Nhưng Bích lạc Hoàng tuyền, chốn hồng trần dễ mất khó tìm
Quay đầu lại thì đã trăm năm
镜湖翠微低云垂佳人帐前� ��描眉谁在问君胡不归
此情不� ��烟花碎爱别离酒浇千杯浅斟� �颜睡
轻寒暮雪何相随此去经� �人独悲只道今生应不悔
姗姗� �字去又回荼蘼花开无由醉只是 欠了谁一滴朱砂泪
Hồ gương núi biếc mây sa
trước màn tối, giai nhân tô điểm hàng mi
thầm hỏi vì sao quân chẳng về
Tình ấy bất quá chỉ là yên hoa sớm tắt
yêu trong ly biệt, rượu chuốc say ngàn chén
chẳng châm đầy một giấc ngủ hồng nhan
Hoàng hôn tuyết phủ lạnh lùng, sau lần ra đi ấy
người quanh năm cô độc với bi thương
chỉ trách kiếp này tâm bất hối
Cánh nhạn khoan thai bay đi lại trở về
chẳng phải vì say đóa trà my nở rộ
mà nợ tình ai một giọt lệ chu sa.