Cho tao xin được trở về nơi đó,
Cái nơi nuôi lớn tao từ nhỏ
Cái nơi mà luôn chứa đầy những gian khó,
Để dạy tao không được từ bỏ.
Cái chỗ mà mày luôn gọi hố đen, tối sâu thăm thẳm cho những mảnh đời bỏ.
Nơi từ vô nghĩa duy nhất là cố lên, tự dối bản thân khi máu chẳng còn đỏ.
Hai giờ sáng, đi về nhà, trong con hẻm sặc toàn mùi nát rượu.
Cái nơi vì tiền, mà thằng đàn ông nào cũng chấp nhận để vợ lại để cho người khác ***,
Chẳng ai biết cuộc sống họ là ai, dù có đủ giấy tờ căn cước, nơi lưu trú,
Cờ bạc, bạo lực, rượu chè rồi hút hít, người ta thích nhuộm máu mình lên người không máu mủ.
Mấy thằng nhóc đánh nhau để tranh khách vé số, mau chóng kiếm thêm được vài tờ,
Tội nghiệp làm gì, nó cũng chẳng thèm đọc sách, chỉ để có tiền chơi net được vài giờ
Cuộc sống của tụi mày quá đỗi nhàm chán hả? Với mấy thằng như tao thì đó là ước muốn.
Cứ cố gắng báo bà già mày thật giỏi, thì chốn mà tao lớn lên là cái chỗ mày rớt xuống.
Cafe mỗi buổi sáng là gì? Khi cổ họng của tao lại uống đầy mồ hôi,
Mày chỉ có một trong hai sự lựa chọn, là bị cha mẹ đánh, còn lại là mồ côi
Mọi người xung quanh thì cố tình lảng tránh, số ít giúp đỡ, số đông thì ngồi coi
Ở chỗ của tao người ta không tin thần thánh, họ chỉ tin lý lẽ trên đòn roi.
Cho nên đừng nói với tao chuyện mày trải đi man, tao *** nghe lời thằng công tử,
Làm sao tao có thể tin mày khổ hơn tao trong khi cha tao gọi cha mày là ông chủ,
Một thằng nằm manh tre để cố chìm vô giấc, còn thằng post Facebook kể khổ mình không ngủ,
Nếu như mày muốn một lần về nơi tao thì lời khuyên duy nhất của tao là không thử.
Họ Nghèo đến mức chỉ đủ tiền mua chữ ngờ,
Một số quá hiền nên mãi mắc cái eo,
Chẳng có thời gian sung sướng để ngủ ngáy, thần thái luôn tỉnh sắc dù cái Khó nó khoái theo,
Luôn luôn mỉm cười với thằng chủ dù chịu Cực, bị mấy ông bụng to đàn áp làm cái neo,
Giữ họ đứng yên cả đời trong biển Khổ, thắng quen vị Tứ Quý, thua quen mùi Thúi Heo.
Cho nên mẹ tao dạy tao rất nhiều thứ, dạy tao *** bao giờ chịu đầu hàng,
Vì mình chịu khó người ta mới làm khó, phải học thật giỏi để không phải hầu bàn
Cứ mặc lũ khỉ coi tao như là chó, còn tụi nó cứ coi rạp xiếc là lầu vàng,
Đùa cợt về tao, định nghĩa không thêm bớt, nếu là chó thì tao sẽ là chó sói đầu đàn.
Tao là thằng Pi, trong tao là hổ dữ, bão táp con thuyền cũng khó lật,
Tao là Chris Gadner, mày xem hết đời tao thì mới biết tao có thật,
Tao làm mày nhớ về VD và B Ray, mặc dù lỗ mũi tao khó trật,
Sóng sau thì phải xô sóng trước, tao nuốt hết rapper vì tao là sóng thần.
Nói về cách rap, mình *** thể giống nhau, mày thích khoe mẽ, còn tao thích ẩn tu và luyện.
Ngôn từ, phát âm phải dõng dạc, không phải gắn mác rapper để mày cứ tru vào miệng
Tiếp tục khoe thứ mày không có đi, rồi khi nghe tao rap mặt mày cứ ngu ra thiệt,
Tiếng anh của mày là flexin, còn của tao thì chỉ *** you cùng với bullshiet/ poo r ***.
Cho nên tao xin một lần về nơi đó,
Cái nơi nuôi đam mê từ nhỏ.
Cái nơi mà rapper không có,
Để thử thách coi thằng nào sẽ từ bỏ.
Cái chỗ nhạc rap chưa ố hoen, nhưng bụi bặm vẫn đóng đầy trên từng con ngõ,
Nơi mà Việt Rap còn ở con phố quen, cái chỗ Wowy ngang hàng với Khanh Nhỏ.
Cô độc, không cô đơn
Vô học, không vô ơn.