Con đã từng là thằng nhóc, tim tan vỡ vì chuyện tình
Đêm thì một mình quằn khóc, ghim đau khổ này nguyện mình
Lâu dài tự mình gằn óc, chuyện riêng tư kia đành cất
Nhưng rồi thì tất cả tâm can hôm này phải đem ra bằng hết
Con, thằng nhiều lần làm mẹ khóc, người ban cho con dáng vóc
Cuộc gọi nhỡ nhiều lần trong máy nhưng lại chẳng thể nào *** bắt
Bức tâm thư ngày 1/1 mẹ muốn cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện
Bố muốn uống cà phê cùng còn, bố biết con bận là thói biện
Con cười lần cuối là lúc mà mẹ đẩy nôi; khuyên, hình xăm này không dễ coi
Nhiều lần mẹ không *** gọi, vì câu hỏi thăm con chẳng để môi
Khi pháo hoa ngoài kia vừa bắn là lúc cả hai ta mâu thuẫn
Những cái đập đầu xuống bàn kiếng của con còn kèm câu căm phẫn
Tức lắm, nghẹn cổ họng và nhức mắt
Ở trong lòng là uất ức làm con nhiều đêm thức giấc
Vang vọng tiếng thúc thít, vẳng cả đêm không mất tích
Khoé mắt con mở chút ít như người thì không *** nhúc nhích
Bố hỏi rằng con đã nghĩ thế nào?
Chỉ biết cười, không *** đáp
Nhưng bố muốn được nghe con kể
Dù nổi lòng này con cũng không biết cách thế nào để giải thích vắn tắt
Sao học theo bố đi sớm về trễ, cả căn phòng không một hơi ấm
Hai tiếng là thời gian con ngủ, bương thân mình ra ngoài phơi nắng
Hạ cái đầu con nói cảm ơn, dù con nhận là lời cay đắng
Căn cước con ghi đây là nhà nhưng chắc không phải là nơi con sống
Chưa một lần ta nghiêm túc nói chuyện
Những lỗi lầm ta đầy ra đó nhưng câu xin lỗi thì giấu nhẹm
Con sẽ giữ lại khoảng thời gian, sau lưng mẹ đưa đón
Con sẽ mãi là đôi mắt của bố, để trên từng con đường đưa lối
Con biết, là chỉ có riêng mình con
Mẹ không phiền vì tiếng mở cửa vào lúc 2 giờ đêm
Nhìn khoẻ mạnh nhưng hay bệnh vặt, khổ cực thân mẹ *** nôm
Nếu thật sự là phải chia xa thì thà là chết đi còn hơn
Đúng thật là bực mình, chẳng còn gì con muốn đụng
Câu từ lâu muốn tỏ bày, giấu thật sâu trong cuốn họng
Áp lực, dồn nén như hơi sấm kia gầm tới
Giấu tâm tư trong hầm tối là những điều con muốn thật lòng nói (mẹ ơi)
Đợi ngày mai nắng lên, rọi bước chân cho con đi về, cho con đi về sau bao nhiều lần con vùi mình
Ở trong bóng tối sáng lên là bữa cơm nhà, là tuổi thơ mà chữ gia đình là tất cả của con
Viết và bút màn đêm dần phai, trong lòng nhiều điều muốn trình bày
Khi bên cạnh con không còn ai, muốn nhận ra mình cần tìm về
Nơi được gọi là gia đình, thì không đơn giản như vậy mà thôi
Dù là giờ thì đã lớn, nhưng con chắc mình vẫn, là con