MTK:
Lai một lần nữa... tao phải cầm lấy cây bút
Và viết lại những dòng tâm sự của tao trong những giây phút
Dù bút đã cạn nhưng tao vẫn không thể từ bỏ đam mê
thật sự chán nãn nhưng bỏ rap... tao vẫn không thể làm thế
sự dằn vặt tao ăn năn vì miệng nói tay không làm
hát qua loa vài ba câu nhưng ngoài đời tao thật không ***
trình độ tao không thể bảo đảm, chiến tranh Việt rap tao không ham
nên tao chỉ việc push off the mic là cách duy nhất không đụng chạm
bao chiến tranh bao mâu thuẫn rồi kết quả là một số không
tan biến nhanh lòng thù hận nhưng hận thù ngày càng đổ đống
nó đâu biết gì về rap nó chỉ biết đó là niềm vui
nó đâu biết là đang hát lên những lời nhạc đã tàn lụi
ngày hôm qua nhạc nó sống, có người chà đạp có người chê
qua lời ca nó cố chống làm cho nhạc rap có người mê
nên nhạc nó vẫn sống ở trong tim, chết dy lặng lẽ trong tưởng tượng
hai vị trí không thể nào tương đương... nó phải chọn 1 trong 2 con đường... huh
Hata:
nhạc là của tao và dòng cảm xúc này là của riêng tao
ko cần mày nghe và k cần mày ngồi đó chê tao
vì nhạc của tao chỉ để dành cho riêng bản thân tao thôi
ko làm được như tao vì sống giống như thằng tồi
bước trên đường dài và tao bước tiếp trên đường dài
tao mặc kệ ai chê bai vì tao sống ko làm gì mà sai
rap cho thân mình và tao rap cho riêng bản thân mình
cho dù đời ra sao thì tao vẫn sống cho bản thân mình
Zedric:
Đời tao vô vị như một bức tranh thuỷ mạc không sắc màu
Nhưng nó dc hoạ vào những nét đẹp từ khi tao bắt đầu
Mở mắt nhìn thấy nỗi đau mở mắt nhìn thấy cuộc hành trình
Bánh xe luân hồi sẽ ko ngừng quay và chạy cho đến khi thành tinh
T như ngôi sao vẫn chưa thành tinh chỉ là 1 tinh linh
T khác bọn mày vì t ko nghe những linh tính linh tinh
Ko phải mặt trời ko phải là sao nên ko thích đêm lẫn bình minh
ko nghe người gào ko nghe đời xạo và tao chỉ tin vào chính mình
Có ích gì ko khi tao thấy tao dag nhìn tao từ trang giấy
Để rồi sợ hãi khi thứ dag thấy ko do số phận an bày
Koảng cách giữa tao vs cuộc sống này nó càng ngày càng ngày
Trở nên xa dần là do chính tao dag bắt đầu cảm thấy chán ngấy
Cái giá cuả sự trưởng thành là mất đi bản chất ngây thơ
Mua lấy sự thật ta phải đanh đổi niềm tin sẽ tan vỡ
Thời gian vẫn cứ chảy hoài hôm wa hôm nay rồi ngày mai
Không tiến sẽ lùi ko thẩ bất động thất vọng khi thấy bị đẩy lại.