Ngày vùng quê bình yên
Thời trẻ thơ hồn nhiên
Diều bay cao hoà chung tiếng sóng
Cánh cò bay lả là lơi
Có cháu con cất tiếng ca
Nơi góc sân quây quần bên nhau
Đám trẻ thơ tay nối tay
Đồng thanh chúc thiên niên bạc đầu
Thời tuổi thơ rong chơi mọi nơi mà chẳng phải nghĩ nhiều về tương lai
Sáng sớm thức giấc với tiếng gáy ngây thơ dụi mắt và vươn vai
Nhìn từng giọt sương long lanh trên lá ta thả hồn trôi trước hiên nhà
Đám bạn gọi vội ra đồng mùa gặt ôi những kỉ niệm thiên liêng quá
Vẫn cứ ung dung tự do như những cánh chim rong ruổi ngoài đồng nội
Ta cứ mong sao mình mãi không lớn, để những khoảnh khắc này không trôi
Hạt lúa vàng tươi như lòng mẹ dặn, phải biết trân trọng không được vội
Đến lúc vượt trội thì phải hết mình, nuôi giữ ước mơ mãi không thôi
Kể con nghe chuyện xưa
Thời dãi nắng *** mưa
Thời đèn quang còn chưa sáng
Thắp băng xông đêm đi mò cua.
Có đêm hát ngồi phân vai
Có kép có đào chia ai
Với ông trăng già soi sáng
Bà ngồi đó, cười trong tiếng thanh ca rộn ràng
Nhớ những ngày thất mùa trái gió, chỉ một củ khoai mà chia ba
Kết hảo cùng những huynh đệ trong thôn, mai sau lớn lên chẳng chia xa
Những ngày bão về là lòng khó ngủ, mong sao cha về kịp giờ cơm
Cái cày con trâu, mồ hôi nước mắt, công sức quý giá chẳng gì hơn
Rồi ta lại lớn, bước lên phố thị muôn vàng điều mới và xa hoa
Làm quen cuộc sống hoa lệ thủ phủ, có những kẻ tốt và ba hoa
Đôi khi mệt mỏi ta muốn thả mình, mong cho mọi thứ luôn qua loa
Vì khi trưởng thành thì ta mới biết, tuổi thơ đang dần rời xa ta
Ta mong mọi thứ hãy thật chậm lại như chỉ là mới hôm qua
Ngồi quanh đốm lửa ngân nga tiếng hát hay hò vài điệu dân ca
Ta cũng đủ hiểu gian trôi đi chắc chắn sẽ không thể lấy lại
Đâu còn tiếng mẹ ru ta giữa trưa, hay lúc ta khóc sẽ ôm ta
Những ngày trăng sáng ta bắt đom đóm bỏ vào trứng để làm đèn
Gấp cái lá dừa sao cho thẳng nếp, thi nhau khéo tay để làm kèn
Và thời tuổi thơ là cả khoảng trời bao dung dù có sai hay lỡ dại
Có 1 điều ước ta xin được bé và xin một vé để trở lại, trở lại