Một đêm em mơ mình dịu dích đưa nhau về nhà Một đêm em mơ mình dịu dích đưa nhau về Thầm quê xưa vỡi vườn câu thề Bàn tay anh đan dịu em bước trên cô khu Đi trong hoang vắng chiều tầy đô Bờ sông yêu xưa ta áo thướt tha mi mì Sao anh không thấy về nính kì Dường như anh nghe đời nắng chiếm trong mâu đêm Đèn như manh áo buồn trưa quê Ghế hồi con cây có cái góc gió tan văn Thế giờ khi mất quê lưu gió ra khờ đưa người vượt đi Mẹ trời cứ về ngồi thèm thủ miếng trâu cay Trẻ thơ lang thang vì cơn đối suốt bao ngày Vợ chờ tin chồng ngày về quá xa xăm Bao năm sáng vắng như thế này phải không anh Ngày xưa ta quên từng viên đá quanh sân trường Này sao nghe khác từ tên đường Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hội hương Tày đô sẽ sống lại yêu thương Bờ sông yêu xưa ta áo thước tha mỹ miềng Sao anh không thấy về nính kì Sương như anh nghe đời nắng chim trong mâu đêm Đèn như manh áo buồn trưa quê Ghé hồi con cây có cái gió tan văn Thế giờ khi mất quê lưu gió ra khờ đưa người vượt đi Mẹ chờ thư về ngồi thèm thủ miếng trâu cay Trẻ thơ lang thang vì cơn đối suốt bao ngày Vợ chờ tin chồng ngày về quá xa xăm Bao năm sáng vắng như thế này phải không anh Ngày xưa ta quên từng đá quanh sân trường Này sao nghe khác từ tên đường Tàu đưa ta đi tàu sẽ đón ta hội hương Tày đô sẽ sống lại yêu thương Tày đô sẽ sống lại yêu thương