Quyền
khói lửa điều tàn
Cha chẳng còn lưu qua đàn tôn
Bao lần dựa cơn sóng dứa
Từ đây anh xác thích nhớ,
đến khi nên người nhìn cha,
Giao ra sống côi,
cha ôm cây đàn,
tình thang nhớ mẹ buồn tha.
Chưa con sao sống một côi,
tình thiên liền theo nước cuốn đôi.
Nhớ lắm câu rưu đêm trăng Là ngày mai con phải xa bóng mẹ
Lời đăng trôi
giữa đồng non Từ
đây cha chẳng còn nghe kêu tiếng mình
Nghe kêu tiếng mình ôm con nhỏ lẻ quê
Cha ơi dẫu thời gian có trôi qua Nhưng con vẫn nhớ hoài ngày chẳng bao
Khai tiếp đơn cầm
Con ơi, số của cha đã rồi cải phần
Lẫn đần nhiều, sống còn được bao nhiêu
Cha đừng nói chuyện chia ly
Đừng để con phải sầu bi mồ côi cha lẫn nè
Cha lập bàn thông thiên
Cha lập bàn thông thiên dưới góc cây bồ để nở hoa
Đời cha đẹp vết thương,
chè chở khó mong ngày lớn không
Thấy con vui vời,
cha mừng cha vui
Khue mắt ràng ngời,
như mẹ của con ngày xưa
Cha là huôn yêu thương,
rung sướng cha nhường cô,
êm ấm cha cũng dành phần lành nhường cha.
Ôi thiết à!
Bồ đề nở qua môi đồ trăng vàng
Thì cha dội cất đi đàn lông phim năm nào
Đừng
xộn nghĩa con,
và đừng buồn hiếu hòn
Đừng xộn nghĩa con,
và đừng buồn hiếu hòn
Con bước qua bao thăng trầm,
mà hiền ngàn dưới sông to trùng dương
Bồ đề sừng sửng cho bàn thông thiên bóng mát
Cũng như cha một đời che chở cho con mình
Đêm đêm đứng trước Phật đài
Cầu cho cha mãi sống đời như cuốn
Cô đề thơm ngát đông
đầy tình cha